Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 344: Ngươi đính hôn?

Chương 344: Ngươi đính hôn?
Người này… Tim Lâm Giai thình một tiếng, nàng vội vàng quay đầu lại.
Vị đạo sư bên cạnh thấy sắc mặt nàng không khỏi ửng đỏ, ánh mắt nghi hoặc.
Mặt mũi này đỏ lên nhanh quá vậy? Nàng thấy cái gì sao?
Vị đạo sư này lại lần nữa nhìn theo hướng Lâm Giai vừa nhìn, càng thêm nghi hoặc.
Cùng lúc nàng quay đầu nhìn, Tô Hàng cũng đã thu tầm nhìn, tiếp tục trò chuyện với Mạnh Tỳ đang vội vã trở về.
Chẳng thấy gì, vị đạo sư lại nhíu mày nhìn Lâm Giai, bất đắc dĩ lắc đầu.
Khẽ hắng giọng, Lâm Giai cũng nhanh chóng ổn định lại tâm tình, bình tĩnh nhìn về phía trước.
Lại chờ thêm khoảng nửa tiếng, bảo vệ luận văn mới chính thức bắt đầu.
Trong toàn bộ quá trình, chỉ cần luận văn của sinh viên không quá kém, cơ bản đều sẽ thông qua. Nếu thực sự quá kém, sẽ được xếp bảo vệ lần hai.
Nhưng cho dù những người đã thông qua, trước khi thông qua, các thầy cô phụ trách bảo vệ cũng luôn phải tìm ra vài vấn đề.
Vì vậy, quá trình thông qua của mỗi sinh viên đều có vẻ hơi "long đong".
"Xong rồi, đến lượt mình, không biết sẽ xảy ra chuyện gì." Mạnh Tỳ nhìn một bạn sinh viên vừa bị xếp bảo vệ lần hai, mặt mày ủ rũ.
Thấy vậy, Tô Hàng cười nhạt: "Yên tâm đi, chỉ cần cậu nói năng rõ ràng, luận văn không có vấn đề gì thì cũng không sao."
"Nói thì dễ." Mạnh Tỳ thở dài lắc đầu: "Cậu là người đã trải qua rồi, làm sao mà hiểu được nỗi khổ của tụi mình."
"Chuyện này không giống nhau." Tô Hàng vừa buồn cười vừa nhìn Mạnh Tỳ, không khỏi bất đắc dĩ.
Bên trên tiết mục là chuyện khác, bảo vệ luận văn là chuyện khác. Hai chuyện này vốn dĩ không liên quan đến nhau.
Nếu có một điểm chung, có lẽ là cả hai đều cần nói năng rõ ràng trước mặt một đám người.
Nhưng nói thật, đối diện với khán giả khác, đối diện với các thầy cô bảo vệ lại là hai loại cảm xúc khác nhau.
"Tiếp theo, Tô Hàng."
Nghe được tên mình, Tô Hàng hơi khựng lại, sau đó bình tĩnh cầm bản luận văn đã chuẩn bị kỹ đi lên trước.
Tô Hàng đưa luận văn cho từng thầy cô, rồi cầm phần của mình đến trước máy chiếu, bắt đầu bình tĩnh thuyết trình.
Toàn bộ quá trình, không bị bất kỳ vị đạo sư nào ngắt lời.
Mười mấy phút sau.
Nói xong luận văn của mình, Tô Hàng bình tĩnh nhìn mấy vị đạo sư trước mặt.
Thấy Tô Hàng đã nói xong, các thầy cô hơi giật mình, rồi nhìn nhau.
"Mọi người có câu hỏi gì không?" Viện trưởng là tổ trưởng nhìn các thầy cô bên cạnh.
Nghe vậy, các thầy cô lại nhìn nhau rồi cùng lắc đầu.
Thấy thế, viện trưởng hắng giọng, gật đầu với Tô Hàng: "Không có vấn đề gì, em là sinh viên của thầy cô nào?"
"Lâm Giai, thầy Lâm." Tô Hàng mỉm cười trả lời.
Cùng lúc trả lời, hắn nhìn về phía Lâm Giai.
Giữa rất nhiều sinh viên và thầy cô, Lâm Giai vẫn giữ vẻ mặt bình thản.
Đối diện với cái nhìn của Tô Hàng, mặc dù trong lòng cô có chút gợn sóng, nhưng vẻ mặt vẫn không biểu cảm.
Viện trưởng gật gù, cười nói với Lâm Giai: "Thầy Lâm, em chỉ dẫn học sinh rất tốt."
"Là do bạn Tô rất cố gắng." Lâm Giai đáp lại một câu rồi im lặng.
Viện trưởng khẽ hắng giọng, rồi nói: "Vậy chấm điểm đi."
"Vâng."
Nghe vậy, các thầy cô liền bắt đầu chấm điểm.
Sau một hồi thảo luận, các thầy cô cuối cùng đã thống nhất ý kiến, cho điểm cao nhất từ trước tới nay: chín mươi ba điểm.
Biết điểm của mình, Tô Hàng cười, liếc nhìn hướng Lâm Giai, sau đó bình tĩnh về chỗ ngồi.
Bận rộn hơn nửa năm, thành tích này coi như là kết thúc một cách hoàn hảo cuộc sống đại học của mình.
"Tô Hàng, trâu bò quá!" Trần Kế Ba, Tống Mâu và Mạnh Tỳ bên cạnh vô cùng kinh ngạc, không nhịn được giơ ngón tay cái.
Tô Hàng cười, cố ý khoát tay: "Bình tĩnh thôi."
"Xì! Khen cậu một câu là lên trời luôn!" Mạnh Tỳ tặc lưỡi, có chút hâm mộ nhìn Lâm Giai vẫn đang ngồi phía trước, tiếp tục xét duyệt bài bảo vệ của các bạn sinh viên khác.
"Quả nhiên, nghiêm khắc vẫn có cái tốt của nó."
"Thầy Lâm tuy nghiêm khắc, nhưng hướng dẫn cũng rất tốt."
"Đó là do Tô Hàng nghiêm túc." Tống Mâu nhìn Mạnh Tỳ, vô tình nói một câu: "Nếu là cậu thì chắc chắn là uổng công, cho dù cậu có tìm thầy Lâm hướng dẫn."
"Cái gì mà uổng công?" Trần Kế Ba nghe vậy, nghi hoặc hỏi.
Tống Mâu há miệng, cẩn thận nghĩ lại rồi giải thích: "Ý là không có kết quả gì."
"Ừ, vậy thì đúng là uổng công." Trần Kế Ba vừa gật đầu vừa liếc Mạnh Tỳ một cái.
Mạnh Tỳ thấy hai người này không ngừng công kích mình thì chỉ còn biết than khóc nhìn điểm luận văn tốt nghiệp trong tay.
Bảy mươi hai điểm. Cũng xem như là đạt tiêu chuẩn!
"Còn bao lâu nữa?" Tô Hàng vừa nói vừa nhìn đồng hồ.
Nghe vậy, Trần Kế Ba quay sang hỏi các bạn xung quanh, nói: "Sắp xong rồi, còn mấy người nữa thôi."
"Không, ý tôi là khi nào thì các thầy cô được nghỉ?" Tô Hàng vừa nói vừa nhìn người vợ đang ngồi thẳng băng, mặt mày cau có ở phía trước.
Gương mặt ấy căng cứng lâu như vậy, chắc là cơ mặt cô cũng bị đơ luôn rồi.
"Cái này thì ai mà biết được." Trần Kế Ba nhún vai, tò mò hỏi: "Cậu hỏi làm gì?"
"Để mời thầy Lâm đi ăn cơm." Tô Hàng hơi ngả người ra sau, cười cười.
Nghe vậy, Tống Mâu lại tặc lưỡi: "Cũng được đó Tô Hàng, sắp xếp nhanh vậy rồi?"
"Hì, chín mươi hai điểm cơ mà, phải thế chứ." Mạnh Tỳ đứng bên cạnh tiếp lời.
Nghe hai người này mang giọng điệu mỉa mai, Tô Hàng im lặng lắc đầu.
Đây là mời khách sao? Đây là ăn mừng!
Hắn đã hẹn với bà xã từ trước. Nếu lần này bảo vệ tốt nghiệp, chỉ cần hắn qua là tối sẽ đi ăn mừng một bữa.
Bây giờ không những qua một lần mà điểm còn cao nữa, vậy chẳng phải càng phải ăn mừng cho đã sao?
"Thôi được, lười hỏi mấy người." Tô Hàng khoát tay, dứt khoát lấy điện thoại nhắn tin cho Lâm Giai.
Tin nhắn vừa gửi đi, ba người Trần Kế Ba đã dán chặt mắt vào ngón tay hắn.
"Tô Hàng, cái này là cái gì vậy?" Nhìn chiếc nhẫn ở ngón áp út tay trái của Tô Hàng, Trần Kế Ba ngơ ngác.
Tống Mâu phản ứng lại, không nén nổi kinh ngạc: "Tô Hàng, cái nhẫn này cậu dùng để trang trí à…?"
"Trang trí sao?" Nghe vậy, Tô Hàng lắc đầu, sau đó cười nói: "Đây là nhẫn đính hôn."
“….”
Tô Hàng vừa nói xong, bầu không khí bỗng ngưng đọng.
Một giây sau, ba người kinh ngạc kêu lên, làm náo loạn cả phòng học.
"Cậu đính hôn rồi?! "
"Chuyện này là từ lúc nào vậy?! "
"Đối tượng của cậu là ai vậy?!"
Ba câu hỏi dồn dập ngay lập tức thu hút sự chú ý của các thầy cô ở gần đó.
Nghe câu nói đó của bạn học cùng phòng, Lâm Giai trong nháy mắt hiểu ra chuyện gì.
Ngoại trừ cô, các thầy cô khác đều nhíu mày.
"Các em sinh viên, nếu bảo vệ đã kết thúc rồi thì các em mau ra về đi, đừng ở đây làm ồn."
"Xin lỗi thầy cô..." Tống Mâu ba người xin lỗi mấy thầy cô rồi nhìn nhau, trực tiếp kéo Tô Hàng ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận