Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 599:: Hài tử sinh ra? !

Chương 599: Hài tử sinh ra?!
"Tiểu Yên, bài thi của ngươi, đưa cho ta đi." Đem bài thi của Tứ Bảo trả lại cho hắn xong, Tô Hàng khẽ vươn tay về phía Ngũ Bảo.
Tay nhỏ cầm bài thi cứng đờ, Ngũ Bảo lại liếc một cái vào đạo nối từ trong bài thi của mình, sau đó yên lặng đưa bài thi ra.
Sau đó trước khi Tô Hàng kịp mở miệng, nàng đã nhanh một bước nói: "Ba ba con sai rồi, sau này con sẽ không bao giờ cảm thấy ba ba xinh đẹp nữa."
"Cái gì?"
Nghe được lời này, tay Tô Hàng cầm bài thi khựng lại, kinh ngạc nhìn về phía Ngũ Bảo.
Ánh mắt hắn nheo lại, nhìn chính xác vào đạo nối từ kia.
Một đường có thể thấy rõ là muốn dùng sức vẽ thẳng, nhưng vẫn xiêu xiêu vẹo vẹo, không chút ngoài ý muốn nối liền "Xinh đẹp" cùng "Ba ba" với nhau.
Sững sờ vài giây, Tô Hàng bất đắc dĩ thở dài, sau đó chuyển tầm mắt nhìn sang những câu hỏi khác.
Con gái đã trực tiếp xin lỗi như vậy, bản thân làm cha cũng không thể quá keo kiệt được phải không?
"Sau này các con nhớ kỹ, xinh đẹp nếu như dùng để hình dung người, là dùng để hình dung phái nữ."
"Thế nhưng ba ba, trên TV có mấy anh lớn, rõ ràng trông còn xinh đẹp hơn cả mấy chị lớn nữa mà." Tam Bảo vô tội chớp mắt.
Nghe vậy, Tô Hàng khẽ giật mình, khó hiểu nói: "Con nói anh lớn nào?"
"Chính là mấy anh lớn trong phim truyền hình đó." Tam Bảo trả lời không chút do dự.
Lâm Giai bên cạnh mắt hạnh chớp chớp, giật mình trừng lớn hai mắt: "Em nhớ ra rồi!"
"Cái gì?"
Quay đầu nhìn về phía vợ mình, Tô Hàng không khỏi tò mò chuyện này.
Mỉm cười một tiếng, Lâm Giai lúng túng nói: "Chính là trước kia đó, em nghe bọn họ nói phim gì đó ngọt ngào, kiểu phim tình cảm diễn như hài, em mới tò mò muốn xem thử nó hài cỡ nào, liền mở lên TV cho mọi người xem thử."
"Ngọt ngào cái gì?" Tô Hàng nghe tên này, lông mày khẽ nhíu.
Đôi mày thanh tú xoắn xuýt lại, Lâm Giai cố gắng nhớ lại một hồi, sau đó vô tội lắc đầu: "Em không nhớ ra được."
"Không phải là 'Ngọt Ngào Bạo Kích' đấy chứ?" Tô Hàng thử hỏi.
Nghe vậy, Lâm Giai liền vội vàng gật đầu: "Đúng rồi, chính là 'Ngọt Ngào Bạo Kích'!"
"..."
Thấy mình thật sự đoán trúng, Tô Hàng lập tức hiểu vì sao Tam Bảo lại nói "Anh lớn xinh đẹp hơn chị lớn" kiểu vậy.
Ừm...
Từ một số phương diện mà nói, đúng là như vậy.
"Em sau này sẽ không cho bọn nó xem mấy cái này nữa..."
Chột dạ ngẩng đầu nhìn về phía Tô Hàng, Lâm Giai lặng lẽ le lưỡi.
Kỳ thật nàng cũng chỉ xem có một tập, cũng là vì thật sự xem không vô.
Không ngờ vẫn bị mấy nhóc con này nhớ kỹ.
Quả nhiên.
Loại phim truyền hình không có chút bổ ích này, đúng là làm hư người khác mà!
Nhìn vẻ mặt tự trách của vợ, Tô Hàng cười xoa đầu nàng.
"Không sao đâu, dù sao em cũng đâu nghĩ tới sẽ có loại tình huống này."
"Ba ba, mẹ làm gì sai sao ạ?" Nhị Bảo bên cạnh lo lắng hỏi.
Nhìn về phía cô bé, Tô Hàng lắc đầu nói: "Không có, mẹ không có làm gì sai hết."
"Mẹ chẳng qua là cảm thấy không nên cho các con xem cái bộ phim đó, làm cho các con có nhận thức sai lầm về tướng mạo của đàn ông."
"Hiểu lầm gì vậy ạ?" Tam Bảo hiếu kỳ trừng lớn mắt.
Lông mày khẽ nhíu, Tô Hàng bình tĩnh nói: "Phần lớn đàn ông đều không giống như các con thấy ở trong phim đâu."
"Ví dụ như ba ba, các con có thật sự cảm thấy dùng từ xinh đẹp để hình dung ba ba được không?"
Tô Hàng nói xong, chỉ vào mặt mình.
Mấy đứa nhỏ chăm chú nhìn một hồi, sau đó đồng loạt lắc đầu.
Nhìn kỹ một chút, ba ba không xinh đẹp giống như mẹ.
"Nhưng ba ba cũng đẹp trai lắm mà~" Lục Bảo nhỏ giọng bổ sung.
Nghe vậy, Tô Hàng cười cười, gật đầu nói: "Nếu muốn hình dung ba ba đẹp trai, có thể dùng từ 'soái khí'."
"Ba ba lại tự luyến rồi..."
Tứ Bảo liếc đầu một cái, thuận miệng nói ra một câu.
Bất quá hắn còn chưa nói hết câu, đã bị Ngũ Bảo một tay bịt miệng lại.
Cô bé mặt không cảm xúc tiến đến gần tai anh trai, nhỏ giọng nhắc nhở: "Nhị ca, anh lại muốn ba ba đánh mông sao?"
"..."
Nghe được lời cảnh cáo của em gái, thân thể nhỏ bé của Tứ Bảo run lên dữ dội.
Nuốt một ngụm nước bọt, hắn liền vội vàng lắc đầu.
Xác định ca ca sẽ không nói lung tung, Ngũ Bảo mới buông tay nhỏ ra.
Bất quá hai đứa nhỏ này tuy rằng nói nhỏ, nhưng nhất cử nhất động vẫn bị Tô Hàng thu vào trong mắt.
Nhìn thằng con trai ngốc nghếch cùng cô con gái cơ linh, hắn bất đắc dĩ thở dài.
Mấy nhóc này, trí thông minh đột nhiên tăng cao thật đấy.
"Ba ba, ba còn chưa xem bài thi cho con đâu."
Ngũ Bảo nói xong, chỉ vào bài thi của mình.
Bài ngữ văn của nàng trừ cái câu nối từ kia ra, những câu khác gần như đều đúng hết.
Còn về toán học với tiếng Anh, cũng chỉ sai có mấy lỗi nhỏ, đều trên chín mươi lăm điểm.
Lưu loát viết xong nhận xét, Tô Hàng trả lại bài thi cho Ngũ Bảo, sau đó lại nhìn về phía Lục Bảo.
"Tiểu Nhiên, bài thi của con cho ba ba xem nào."
Thấy nhanh vậy đã đến phiên mình, Lục Bảo kinh hãi.
Nàng nghĩ đến thành tích tiếng Anh của mình, lại nghĩ tới lời La Tâm Như đã nói trước kia, nhịn không được lui về sau nửa bước.
Chú ý đến hành động này của cô bé, kết hợp với biểu lộ của nàng, Tô Hàng giật mình, đại khái đã hiểu rõ tình hình bây giờ.
Để cho biểu lộ mình hòa hoãn lại, hắn cười nhạt nói: "Tiểu Nhiên, đừng quên những lời ba đã từng nói với con."
"Thành tích học tập, không thể chứng minh con có phải là một người ưu tú hay không."
"Dù thi không tốt, Tiểu Nhiên của chúng ta vẫn là một đứa trẻ rất tuyệt vời."
"Ba ba..."
Nghe lời an ủi của ba, lòng của Lục Bảo vốn đang căng thẳng, có chút thả lỏng.
Nàng lại xoắn xuýt vài giây, sau đó nhắm tịt mắt, đưa bài thi trong tay ra.
Bài thi tiếng Anh của nàng còn bị đặt ở trên cùng.
Chú ý tới con số 73 điểm trên đầu bài thi, Tô Hàng bình tĩnh gật đầu.
Tầm mắt một lần nữa chuyển hướng Lục Bảo đang bối rối, hắn bình tĩnh nói: "Câu nào làm sai, vì sao sai, nên sửa thế nào, con hiểu không?"
Thấy ba ba không hề tức giận, Lục Bảo ngẩn người.
Nàng tùy theo lắc đầu, sau đó nhỏ giọng nói: "Lúc tan học cô giáo mới phát bài, nên con chưa kịp xem..."
"Thì ra là vậy."
Gật đầu, Tô Hàng cười nhạt nói: "Vậy lát nữa ba giúp con giải đáp chỗ nào sai nhé."
"Vâng, ạ."
Chú ý tới nụ cười trên mặt ba ba, Lục Bảo triệt để thả lỏng.
Từ sau khi về nhà, rốt cuộc trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cũng xuất hiện nụ cười.
Nhìn thấy biểu hiện của con gái, Tô Hàng cũng hơi cong khóe miệng.
Hắn không mong muốn để cho con mình, trở thành "Đứa trẻ ngoan" trong mắt người khác.
Chỉ cần con mình sống vui vẻ, không đi lên con đường sai trái, như vậy là đủ rồi.
Nhanh chóng viết xong nhận xét của mình, Tô Hàng trả bài thi lại cho Lục Bảo, đồng thời duỗi người một cái.
Ngay lúc hắn chuẩn bị dạy cho mấy đứa con sửa bài sai thì điện thoại đột nhiên nhận được một tin nhắn.
Tin nhắn là của Chu Phàm gửi.
Mở ra xem xét, ánh mắt hắn không tự giác trợn to.
Con của Chu Phàm, vậy mà sinh ra rồi?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận