Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1027: Tự thân tới cửa tiễn đưa tiền thưởng

"Tô tiên sinh, quả nhiên ngươi ở đây!" Vừa nghiêng người đã thấy Tô Hàng, một người vô cùng k·í·c·h đ·ộ·n·g lên tiếng, nhìn kỹ lại, chẳng phải là Hoắc Bá Đặc mà hôm qua tại cuộc thi Vua bếp đã gặp sao?
"Tiên sinh Hoắc Bá Đặc? Ông tìm ta có chuyện gì sao? Với cả, làm sao ông biết tôi ở đây?" Nhìn người trước mắt, Tô Hàng không khỏi nghi ngờ hỏi, bởi vì hôm nay Hoắc Bá Đặc không đội mũ đầu bếp, Tô Hàng cũng phải x·á·c nhận lại.
"Tô tiên sinh, anh đừng hiểu lầm, tôi đến đưa tiền thưởng cuộc thi Vua bếp hôm qua cho anh!" Hoắc Bá Đặc giải thích, sau đó giơ cao phong bao đỏ trên tay mình.
"À! Thì ra là thế!" Tô Hàng vỗ đầu, lúc này mới nhớ ra mình hôm qua có tham gia một cái cuộc thi Vua bếp gì đó. Đều tại Lâm Giai và đám người kia, lôi kéo anh đi dạo phố cả ngày, buổi chiều mệt quá nên suýt chút nữa đã quên, nếu để các đầu bếp dự thi khác thấy được, e là lại không tránh khỏi được một trận chua xót. Dù sao trong mắt bọn họ, từng người xem phần thưởng quán quân như bảo bối, đến chỗ Tô Hàng, người ta không thèm chấp, còn suýt quên hết.
Kỳ thật, tiền thưởng quán quân này cũng không có gì, chẳng mấy ai thèm, trọng điểm là danh hiệu đứng nhất kia, mới chính là thứ làm cho mấy đầu bếp Michelin cũng phải nể sợ a!
"Khụ, khụ... Tô tiên sinh, đây là tiền thưởng của anh, anh cầm lấy." Hoắc Bá Đặc nói xong, ánh mắt lại nhìn về sau lưng Tô Hàng. Với nhân vật cấp bậc như Tô Hàng, chỉ bằng một ánh mắt, anh đã hiểu ý của đối phương, Hoắc Bá Đặc này chắc chắn có chuyện muốn nhờ mình.
"Tiên sinh Hoắc Bá Đặc, thật là phiền ông quá, còn tự thân đến đây, hay là vào trong ngồi một chút, nghỉ chân chút nhé?" Tô Hàng có vẻ khách sáo nói, nhưng đây cũng chính là điều Hoắc Bá Đặc mong muốn.
"Vậy thì làm phiền Tô tiên sinh, ta vừa khéo có chút chuyện quan trọng về cuộc thi Vua bếp muốn nói với anh..." Hoắc Bá Đặc vừa nói, vừa không khách khí theo Tô Hàng vào phòng.
"Chuyện về cuộc thi Vua bếp? Thôi đi! Ai mà tin!" Tô Hàng âm thầm bĩu môi, anh không tin cái kiểu giải thích này của Hoắc Bá Đặc. Tô Hàng đoán chắc ông ta vẫn muốn thuê anh làm đầu bếp nhà mình, chỉ là mượn cơ hội để học lỏm kỹ năng thôi. Nếu không, một chủ bếp của nhà hàng Michelin danh tiếng, sao lại tự mình đi đưa tiền thưởng cho anh chứ? Bất quá, lúc này Tô Hàng cũng đang rảnh rỗi buồn chán, mà ngày hôm qua anh cũng thấy Hoắc Bá Đặc cũng không tệ, chi bằng nhân lúc này có chút thời gian, tìm lão già này nói chuyện cũng được.
"Thật là làm phiền Tô tiên sinh, nhưng mà, biểu hiện của anh hôm qua tại cuộc thi Vua bếp, quả thực làm tôi phải nhìn bằng con mắt khác đấy..." Hoắc Bá Đặc vừa ngồi xuống, liền bắt đầu nói, bất quá lời nói có chút không tự nhiên, Tô Hàng cũng nghe ra. Anh cảm thấy hơi buồn cười, chắc Hoắc Bá Đặc làm trong nghề bếp bao nhiêu năm nay, có lẽ đây là lần đầu tiên phải nói những lời tâng bốc người khác thế này, tục gọi là nịnh bợ.
"Tiên sinh Hoắc Bá Đặc, nếu như ông có chuyện gì, xin cứ nói thẳng, ta sẽ không để bụng!" Dứt lời, Tô Hàng cũng không muốn nghe mấy lời vô vị kia, nói thẳng luôn.
"Khụ, khụ... Tô tiên sinh, thật sự là ta có chút việc, chính là chuyện hôm qua, không biết anh có thể suy nghĩ thêm một chút không?" Hoắc Bá Đặc ho khan hai tiếng, bị Tô Hàng vạch trần thì có hơi xấu hổ, nhưng vẫn kiên trì nói. Ông ta từ chỗ địa chỉ Tô Hàng lưu tại ban tổ chức cuộc thi Vua bếp ngày hôm qua, biết được Tô Hàng vẫn còn ở khách sạn, tức là còn chưa rõ chỗ ở cụ thể của anh, cho nên sáng sớm đã chạy đến, sợ Tô Hàng bỏ đi mất. Nếu như không phải ngày nào ông cũng dậy muộn như vậy, có khi Hoắc Bá Đặc còn đến sớm hơn nữa.
"Tiên sinh Hoắc Bá Đặc, tôi thật sự không có hứng thú vào làm trong nhà hàng đắt đỏ, hơn nữa tôi cũng không ở đây, mà ở một tỉnh thành khác, đi lại giữa hai nơi sẽ rất phiền phức, đó là điều tôi không thể chấp nhận. Với lại tôi cũng không có ý định làm đầu bếp, cho nên..." Tô Hàng nói thẳng, dù lời chưa nói hết, nhưng phía sau có ý gì Hoắc Bá Đặc cũng hiểu được, chuyện này không có đường thương lượng.
"Vậy cũng được, nếu Tô tiên sinh không có ý định đi sâu vào lĩnh vực này, ta cũng không ép buộc!" Nghe Tô Hàng trả lời, Hoắc Bá Đặc tuy có chút không vui, nhưng cũng không thất vọng, dù sao ông cũng đã đoán trước kết quả này, trong lòng cũng đã chuẩn bị thất bại.
"Vậy không biết Tô tiên sinh sẽ ở đây bao lâu?" Tiếp đó, Hoắc Bá Đặc lại khẽ hỏi một câu, ông đến đây cũng đã chuẩn bị sẵn hai phương án.
"Đến rồi!" Tô Hàng khóe mắt khó mà nhận ra khẽ nhếch lên, anh đã biết Hoắc Bá Đặc sắp nói gì, điều này khớp với những gì anh vừa suy đoán. Nhưng Tô Hàng cảm thấy chuyện mà Hoắc Bá Đặc sắp nói cũng không phải là không thể, nếu như không ảnh hưởng đến việc anh đến đây làm chuyện chính, thì anh vẫn bằng lòng giúp Hoắc Bá Đặc một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận