Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 563:: Cùng nữ nhi chiều sâu nghiên cứu thảo luận

Chương 563: Cùng con gái nghiên cứu thảo luận sâu sắc.
Tô Hàng nhíu mày, có vẻ suy tư khi đứng cạnh Lục Bảo. Cô bé nhặt cục tẩy lên, mắt ngập ngừng nhìn ba. Cúi xuống nhìn con gái, Tô Hàng bình tĩnh hỏi: "Tiểu Nhiên, bài này có chuyện gì vậy?" Nhìn ngón tay ba chỉ vào chữ "Hai", Lục Bảo lo lắng siết chặt cục tẩy trong tay, tay nhỏ vô thức run rẩy. "Hửm?" Thấy con bé im lặng, Tô Hàng kiên nhẫn hỏi lại lần nữa. Cắn chặt môi, Lục Bảo lí nhí: "Tiểu Nhiên... không biết, nghe chị nói là hai nên... nên Tiểu Nhiên cũng viết như thế." Nàng dường như nhận ra chuyện này không hay nên giọng rất nhỏ, rất khẽ. Giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu, Tô Hàng không để ý nghe thì khó mà nghe thấy được. Nghe con gái giải thích, cũng giống như suy đoán của mình, Tô Hàng không hề tức giận, chỉ lặng lẽ nhìn nàng. Chuyện này, nếu để sau này thì chính là hành vi sao chép. Nhưng trước đó, mình chưa từng nói với mấy đứa nhỏ về việc sao chép. Ở trường mẫu giáo, chắc thầy cô cũng chưa nhắc đến. Vì Lục Bảo không phải là đứa trẻ hay nói dối. Nếu thầy cô đã nói, nàng biết việc mình làm là sao chép, không tốt thì giờ phút này chắc hẳn sẽ càng hoảng sợ hơn. "Ba ơi..." Thấy ba không nói gì, Lục Bảo tưởng ba rất giận, giọng nhỏ dần, càng căng thẳng hơn. Cục tẩy bị cô bé bóp chặt, đã mất hết hình dạng. Thấy vậy, Tô Hàng khẽ cười, xoa đầu cô bé, sau đó nhìn mấy đứa còn lại. "Các con dừng lại chút, ba có chuyện muốn nói." "Hả?" Nghe vậy, mấy đứa nhỏ ngơ ngác nhìn nhau, rồi hiểu ý thả bút. Bọn trẻ đứng dậy, khéo léo vây quanh ba. "Ba ơi, sao vậy ạ?" Nhị Bảo chớp đôi mắt dịu dàng, nhẹ nhàng hỏi. Nhìn mấy đứa nhỏ, Tô Hàng hắng giọng nói: "Có chuyện liên quan đến việc làm bài tập hàng ngày của các con, thậm chí cả thi cử sau này." "Vì việc này rất quan trọng nên ba muốn nói lại cho các con một lần." "Là chuyện gì vậy ạ?" Tam Bảo tò mò mở to đôi mắt long lanh. Nhìn mấy cặp mắt tràn đầy ham học hỏi, Tô Hàng suy nghĩ một lát rồi mới hỏi: "Thầy cô có nói với các con về chuyện đạo văn không?" "Đạo văn?" Mấy đứa nhỏ giật mình rồi đồng loạt lắc đầu: "Dạ không, thầy cô không nói." "Ừm, hôm nay ba muốn nói với các con chuyện này." Tô Hàng nói xong liền ngồi xuống ghế bên cạnh, cố gắng giữ cho tầm mắt ngang bằng với các con. Đợi các con yên tĩnh, hắn mới tiếp tục: "Đạo văn mà ba nói là việc các con làm bài tập hoặc thi cử, vì không biết nên lén nhìn bài người khác khi thầy cô không cho phép rồi điền vào bài mình." "Hành vi này là một loại đạo văn." "Sau này khi thi mà các con đạo văn của người khác có thể sẽ bị phạt rất nặng." "Vậy nên từ bây giờ, các con phải tránh việc này, biết không?" Tô Hàng nói xong, có vẻ nghiêm túc nhìn các con. Hắn hiểu rõ. Việc đạo văn, chỉ có không chép và vô số lần. Một khi bắt đầu sẽ rất khó dừng. Có lẽ vì đặc tính công việc mà hắn không chấp nhận được chuyện đạo văn. Hơn nữa hắn không muốn con mình sau này bị điểm danh là học sinh đạo văn sau mỗi kỳ thi. Nghe ba giải thích về đạo văn, Lục Bảo hiểu ra ngay. Cô bé lo lắng nhìn ba, vội vàng lắc đầu giải thích: "Ba ơi, Tiểu Nhiên không cố ý, sau này Tiểu Nhiên sẽ không làm vậy nữa!" "Ừm, lần này không phải Tiểu Nhiên sai, vì ba và thầy cô đều chưa nói với các con chuyện này." Cười với con gái, Tô Hàng nói tiếp: "Chỉ cần Tiểu Nhiên của ba sau này không làm vậy là được." "Dạ, Tiểu Nhiên chắc chắn không ạ." Lục Bảo vội vàng đảm bảo, đầu nhỏ gật lia lịa. Nhưng sau đó, vẻ mặt nàng lại buồn rầu, khó nói: "Ba ơi, vậy Tiểu Nhiên không làm được bài thì phải làm sao?" Nghe vậy, Tô Hàng mỉm cười: "Con có thể hỏi ba mẹ hoặc lên trường hỏi thầy cô, thầy cô chắc chắn sẽ trả lời con." "Ba ơi, vậy giờ Tiểu Nhiên có một câu hỏi." Môi nhỏ chu lên, cô bé ủ rũ nói: "Một cộng một sao lại bằng hai ạ? Sao không phải ba, bốn, năm, sáu, bảy?" "? ? ?" Đối mặt với câu hỏi của con gái, Tô Hàng hoàn toàn cạn lời. Dù hồi bé mình cũng từng hỏi bố mẹ câu này, nhưng giờ gặp lại, nhất thời có chút không biết phải trả lời thế nào. Hồi bé, bố mẹ đã trả lời mình như thế nào nhỉ? Nhíu mày suy nghĩ, Tô Hàng hắng giọng: "Ví dụ, con có một viên kẹo, ba cho con thêm một viên, con có hai viên kẹo hay ba viên, hay bốn viên?" "Ừm... Hai viên ạ." Cô bé thành thật trả lời. Gật đầu, Tô Hàng nói: "Đúng rồi, nên một cộng một bằng hai." "Vậy Tiểu Yên có hai viên kẹo thì sao lại nói là hai, còn ba viên thì sao lại là số ba ạ? Sao không thể nói là bốn viên?" Ngũ Bảo liền hỏi thêm về nghi hoặc của mình. Nhìn ánh mắt ngơ ngác của con gái, Tô Hàng trầm mặc. Sao hắn cảm thấy vấn đề càng thảo luận càng sâu xa thế nhỉ? Mấu chốt là, mấy đứa con mình mới có mấy tuổi? Thế mà đã bắt đầu hỏi những vấn đề phức tạp như vậy? Thật ra, mình cũng muốn biết, hai tại sao lại là hai, ba tại sao lại là ba. Nhưng để hiểu rõ những vấn đề này thì có lẽ đầu mình rụng hết tóc cũng chưa chắc hiểu được. "Khụ..." Che miệng ho nhẹ một tiếng, Tô Hàng viện lại câu trả lời của thầy giáo ngày trước: "Vì đó là do các cô chú từ rất lâu về trước đã quy định rồi." "Cô chú hồi trước nói là đúng ạ?" Ngũ Bảo tiếp tục truy vấn. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của con gái, Tô Hàng đột nhiên cảm thấy cô bé này không hề đơn giản. Sau này chắc là phải đi nghiên cứu toán lý hóa mất thôi? "Trước mắt là vậy." Vừa trả lời, Tô Hàng liền chuyển ý, nói tiếp: "Nếu Tiểu Yên có ý kiến riêng về chuyện này thì có thể học giỏi kiến thức toán học rồi sau này tự nghiên cứu nhé." "Ừm..." Nghe vậy, Ngũ Bảo nhíu chặt đôi mày nhỏ, suy nghĩ rồi gật đầu. Còn mấy đứa khác thì không nghĩ nhiều vậy. Nghe ba với Ngũ Bảo đối thoại, cả bọn đều ngơ ngác. Luôn có cảm giác... Ba với Tiểu Yên đang nói chuyện gì đó rất lợi hại. Nghĩ đến đây, năm đứa nhỏ lập tức quay đầu, ném ánh mắt ngưỡng mộ về phía Ngũ Bảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận