Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 233: Uống say ngạo kiều

Chương 233: Say rượu ngạo kiều Tô Hàng đột nhiên cử động, khiến những người đang ngồi vây quanh bên cạnh bàn ngẩn người."Sao vậy?" Lư Hải Dương mắt trợn tròn nhìn hắn, vẻ mặt mờ mịt. Liếc nhìn Lâm Giai, Tô Hàng bình tĩnh cười nói: "Thật ra buổi chiều chúng ta còn có chút việc, vừa rồi xem giờ thấy cũng sắp đến giờ rồi, chắc phải về trước." "Hả???" Đối diện với việc Tô Hàng đột ngột đòi "Rút lui", mọi người rõ ràng có chút không kịp phản ứng. Dù sao bữa cơm này của bọn họ cũng chỉ mới ăn được phân nửa, thậm chí có món còn chưa lên. Mà trước đó Tô Hàng và Lâm Giai cũng không hề có ý định muốn rời đi. Đột nhiên nói muốn đi, thật sự là có chút không hợp lí."Buổi chiều chúng ta có chuyện gì sao?" Lâm Giai đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu, ánh mắt mơ màng nhìn Tô Hàng. Với chuyện Tô Hàng nói "Có việc", nàng rõ ràng có chút không hiểu. Vì trước khi ra ngoài, nàng chưa từng nghe Tô Hàng nhắc đến buổi chiều có việc này."Đương nhiên là có chuyện." Nhìn khuôn mặt đỏ ửng cùng ánh mắt có chút không tỉnh táo của Lâm Giai, Tô Hàng thản nhiên nói dối. "Chẳng lẽ em quên rồi sao? Hai ngày trước bố mẹ anh còn nói muốn qua một chuyến, là chiều nay đấy." "Có chuyện này sao?" Lâm Giai nói xong chớp mắt mấy cái, đầu hơi nghiêng. Nhìn vẻ mặt mờ mịt của nàng, Tô Hàng nghiêm túc cười gật đầu: "Không sai, có chuyện này.""Có lẽ là em nhớ nhầm..." Nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, Lâm Giai bản năng tựa sát vào người Tô Hàng."Vậy chúng ta mau về thôi, đừng để bố mẹ anh sốt ruột chờ." "Ừ, được." Gật đầu, Tô Hàng lấy điện thoại ra, chuẩn bị tìm xe hộ tống. Ngay lúc này, cửa phòng đột ngột mở ra. Trịnh Nhã Như nhíu mày, vẻ mặt sốt ruột đi tới. "Xin lỗi, có việc nên tới muộn." Cô vừa vào cửa đã vội vàng giải thích. Kết quả ngẩng đầu lên, liền trực diện Tô Hàng và Lâm Giai đang chuẩn bị rời đi. "Hai người..." Nhìn hai người duy nhất đang đứng trong phòng, ngoài cô ra, Trịnh Nhã Như hơi sững sờ. Cô vừa muốn hỏi một câu thì bị Tô Hàng ra hiệu."Ơ?" Chú ý đến ánh mắt khác lạ của Tô Hàng, Trịnh Nhã Như càng thêm mờ mịt. Thấy cô không hiểu, Tô Hàng bất đắc dĩ nói: "Anh và Giai Giai chuẩn bị về, không biết có thể tiện đường đưa bọn anh một đoạn không?" "Hả?" Đối diện với việc Tô Hàng đột nhiên hỏi như vậy, Trịnh Nhã Như có chút trợn tròn mắt. Mình mới vừa đến mà. Chẳng lẽ lại phải đi? Mơ màng nhíu mày, cô hỏi ngược lại: "Chẳng phải hai người tự về được sao?""Anh với Giai Giai vừa uống chút rượu, không tiện lái xe." Tô Hàng nói xong, cố tình chỉ vào Lâm Giai bên cạnh. Chỉ cần Trịnh Nhã Như để ý đến cô ấy một chút, chắc chắn sẽ biết cô ấy bây giờ đã say rồi. Quả nhiên. Sau khi nhìn thấy hai má Lâm Giai đỏ ửng, Trịnh Nhã Như trong nháy mắt hiểu ý Tô Hàng. Không những vậy, vẻ mặt của cô thậm chí còn nghiêm túc hơn cả Tô Hàng. "Đi, em đưa hai người." Trịnh Nhã Như nói xong liền xoay người định rời khỏi phòng. "Chờ chút, còn có Đại Bảo và bọn trẻ." Một lần nữa gọi Trịnh Nhã Như lại, Tô Hàng nhờ cô giúp đỡ đặt bọn nhỏ vào xe nôi. Sau khi làm xong hết, ba người mới tranh thủ thời gian tạm biệt mọi người, rồi cùng nhau rời đi. Trong phòng. Mọi người mắt tròn mắt dẹt nhìn cánh cửa đã đóng lại, rõ ràng vẫn chưa hoàn hồn."Mọi người có biết chuyện gì vừa xảy ra không?" Lư Hải Dương hỏi, rồi liếc sang Vu Quả bên cạnh. Vu Quả nhìn hắn một cái, mờ mịt lắc đầu. Những người khác cũng có phản ứng tương tự. Bữa cơm này đang ăn rất tốt mà. Sao đột nhiên lại đi đâu mất rồi? Đặc biệt là Trịnh Nhã Như. Vừa mới tới mà sao lại cùng nhau đi luôn rồi?"Thôi vậy, chúng ta cứ ăn tiếp đi." Chu Tú Tú vừa nói, vừa nâng ly rượu lên. Mọi người lục tục hoàn hồn lại, mặc dù vẫn có chút mông lung, nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận chuyện này, rồi tiếp tục ăn bữa của mình... Trên đường về. Trịnh Nhã Như lái xe Alphard, xuyên qua gương chiếu hậu, nhìn Lâm Giai đang ngồi phía sau tựa vào ngực Tô Hàng. Lúc này Lâm Giai, cơn chếnh choáng rõ ràng đã có chút nặng. Hai cánh tay cô ôm chặt Tô Hàng, đầu cọ qua cọ lại vào người anh. Gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, như một con sâu rượu, nở nụ cười thỏa mãn trên môi. Nhìn Lâm Giai trong ngực, Tô Hàng dở khóc dở cười. Từ khi lên xe, lão bà đã ôm chặt lấy mình, không chịu buông ra. Cơn say ập đến, trực tiếp biến thành một kẻ bám người hơn cả Lục Bảo. Thấy vậy, Trịnh Nhã Như thở dài."Sao lại thế này? Bình thường Tiểu Giai cơ bản không uống rượu, sao tự dưng lại say?""Chỉ là ngoài ý muốn." Tô Hàng bất đắc dĩ nói tiếp: "Vừa rồi cô ấy muốn uống nước ép, cầm nhầm ly rượu rồi uống hết luôn.""Vậy thì đúng là ngoài ý muốn." Trịnh Nhã Như lắc đầu, nhân lúc đèn đỏ lại nhanh chóng nhìn Lâm Giai một chút. Thấy cô bạn thân cứ như miếng cao dán, dính chặt trên người Tô Hàng, cô nhất thời không biết nói sao. Thậm chí trong đầu còn lóe lên một ý nghĩ. Hay là tranh thủ lúc này chụp cho Lâm Giai mấy tấm hình nhỉ. Để khi tỉnh rượu lại cho cô ấy nhìn bộ dạng lúc say của mình xem. Nhưng nghĩ vậy thì có lẽ Lâm Giai sẽ xấu hổ đến mức tự đào cho mình cái hố rồi chui xuống mất. Nghĩ tới đây, Trịnh Nhã Như bật cười. Cô lại tiếp tục suy nghĩ tới chuyện khác, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. Qua gương chiếu hậu nhìn Tô Hàng một cái, cô nghiêm túc nhắc nhở: "Về đến nhà, cậu phải trông chừng Tiểu Giai, đừng để cô ấy uống nữa.""Sau khi say, cô ấy hay có thói tìm rượu uống, nếu mà uống thêm nữa thì sẽ rất phiền phức.""Yên tâm đi, sẽ không để cô ấy uống." Tô Hàng cười khổ lắc đầu. Uống một ly rượu đế mà đã thành ra như vậy. Mình còn dám cho cô ấy uống nhiều nữa chắc? Nếu thật sự uống nhiều thì không biết sẽ biến thành cái dạng gì nữa. Mà bản thân anh cũng không ngờ được, lúc vợ mình say lại như thế này. So với ngày thường quả thực khác nhau một trời một vực. Điểm giống nhau duy nhất có lẽ là kiểu ngạo kiều của cô ấy lại trở nên nghiêm trọng hơn. Dù sao thì chuyện một năm trước mình say xỉn, anh đã không còn chút ấn tượng gì nữa... Một mạch đưa Tô Hàng và Lâm Giai về chung cư, Trịnh Nhã Như còn giúp hai người họ mang bọn nhỏ lên lầu. Làm xong hết những chuyện này cô mới bắt xe về khách sạn. Dù sao thì vừa nãy cô vừa đến khách sạn đã phải đi, vẫn nên về một chuyến thì hơn. Về đến nhà, Tô Hàng tốn sức chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng bóc được Lâm Giai ra khỏi người. "Muốn ôm!" Nhìn Tô Hàng đang đứng ở bên giường, Lâm Giai hơi bĩu môi, vẻ mặt oan ức. Sau khi say, nàng bỗng trở nên đặc biệt thích làm nũng. Mà vẻ làm nũng này, ngày thường thật đúng là khó mà gặp được. Bất đắc dĩ nhìn Lâm Giai, Tô Hàng cố tình ra vẻ nghiêm túc."Không được, lát nữa rồi nói." "Không cần! Muốn ôm ngay bây giờ!" Bướng bỉnh lẩm bẩm một câu, Lâm Giai loạng choạng từ trên giường bò dậy, định bò đến ôm anh. Nhìn hành động có chút trẻ con của Lâm Giai, Tô Hàng dở khóc dở cười dìu cô lại giữa giường. "Ngoan ngoãn chờ anh một lát, lát nữa sẽ cho em ôm." Nói xong, Tô Hàng nhanh chóng rời phòng ngủ chính, đến phòng bếp chuẩn bị nấu canh giải rượu. Trơ mắt nhìn Tô Hàng biến mất trong tầm mắt, Lâm Giai ngẩn người, bỗng dưng vành mắt đỏ lên. Đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu, vẻ mặt lập tức trở nên oan ức. Một giây sau, nàng xoay người xuống giường, lảo đảo đi về phía tủ rượu trong phòng khách. Rầm! Mở tủ rượu ra, nàng hoa cả mắt, tùy tiện lấy một chai rượu. Loạng choạng ngồi xuống đất, nàng ôm lấy chai rượu, trực tiếp dùng sức bật nắp ra. Cái thói tìm rượu uống mà Trịnh Nhã Như đã nhắc, đúng là một chữ không sai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận