Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 219: Như bay tiến triển

Đường Nguyệt thấy đối phương nhận ra mình, liền vội vàng đứng lên. Vốn dĩ nhịp tim đã có chút kích động, lại một lần nữa tăng tốc. Nghe thấy động tĩnh, Tô Hàng và Ngô Thụy Hâm cũng đi theo quay đầu lại. Nhìn Đường Nguyệt và Ngô Bỉnh Phi, Tô Hàng hơi kinh ngạc: "Các ngươi cũng quen biết nhau?" Đường Nguyệt quen biết Lâm Giai, đã khiến hắn rất bất ngờ. Kết quả bây giờ Đường Nguyệt và Ngô Bỉnh Phi cũng quen biết. Thượng Hải có thật nhỏ như vậy sao? "Ừm, xem như quen biết." Đường Nguyệt cười nhạt một tiếng. Sao có thể không biết được chứ. Mấy lần trước, chính mình đi tìm Ngô Thụy Hâm. Mỗi lần đều bị Ngô Bỉnh Phi chặn ở cửa. "Vậy cũng vừa hay." Tô Hàng vẫn cảm thấy hơi kinh ngạc. Bên cạnh hắn, Lâm Giai hiểu chuyện gì xảy ra, nhẹ nhàng giật ống tay áo của hắn, đem chuyện Đường Nguyệt nói trước đó, lặng lẽ nói vào tai hắn một lần. Nghe vậy, Tô Hàng lập tức bừng tỉnh. Thì ra giữa Đường Nguyệt và Ngô Thụy Hâm còn có chuyện như vậy. Đang ngồi dỗ con là Tô Thành và Lâm Duyệt Thanh nghe chuyện này, cũng như có điều suy nghĩ nhìn Đường Nguyệt và Ngô Thụy Hâm. Hai người nhỏ giọng nhắc đến vài câu, Lâm Duyệt Thanh đi đến phía trước, mượn cớ kéo Tô Hàng sang một bên. "Tiểu Hàng, chuyện này nếu có thể giúp được thì... giúp Nguyệt Nguyệt một tay." "Hả?" Nghe được lời này của mẹ, Tô Hàng nhíu mày. Chuyện như vậy, hắn cũng không muốn nhúng vào. Thấy Tô Hàng không hiểu, Tô Thành bất đắc dĩ cười một tiếng. "Tiểu Hàng, lúc trước chuyện của nhà mình, ông nội của Nguyệt Nguyệt cũng giúp không ít việc, nhà mình xem như thiếu người ta một cái nhân tình." "Cho nên con xem có thể giúp được thì hãy giúp Nguyệt Nguyệt một tay." "Là như vậy à..." Nghe vậy, Tô Hàng như có điều suy nghĩ gật đầu. Vừa rồi hắn còn thấy lạ, ba mẹ là người hiểu lý lẽ như vậy, sao tự nhiên lại muốn mình nhúng vào chuyện này. Nếu là như vậy thì còn có thể nói được. Giúp một chút, xem như giúp ba mẹ trả nhân tình này. "Con hiểu rồi." Cười gật đầu, Tô Hàng bình tĩnh trở lại trước mặt Ngô Thụy Hâm, sau đó ngay trước mặt Ngô Thụy Hâm, thân mật tán gẫu với Đường Nguyệt vài câu. Thấy cảnh này, Ngô Thụy Hâm vốn không chú ý đến Đường Nguyệt, không tự giác nhìn thêm nàng vài lần. Hắn quay đầu, đưa cho con trai một ánh mắt. Hiểu ý của ba, Ngô Bỉnh Phi vội vàng đi đến giải thích. "Ba, đây là cô Đường Nguyệt, người trước đây nhiều lần đến tìm ba, muốn bàn về dự án hợp tác, là cháu gái của Đường Đỗ Nước..." "Là cô ta à..." Nhìn Đường Nguyệt, Ngô Thụy Hâm lập tức nhớ ra gì đó. Bởi vì hắn cũng có quen biết ít nhiều với Đường Đỗ Nước. Chỉ là về sau, Đường Đỗ Nước không còn kinh doanh nữa, hai người cũng không qua lại. Về phần Đường Nguyệt, hắn cũng chỉ nghe qua cái tên này, đồng thời cũng chưa từng gặp mặt. Trước đây hắn luôn tránh mặt Đường Nguyệt, là bởi vì không có hứng thú với dự án mà Đường Nguyệt đưa ra... Cũng không phải nói dự án này không tốt, so với những dự án lớn mà công ty hắn đang làm, dự án này quá nhỏ. Nhỏ đến mức không lọt vào mắt hắn. Nhưng hiện tại Tô Hàng đã quen biết Đường Nguyệt, mối quan hệ hai người cũng không tệ lắm, vậy thì chuyện này, cần phải bàn lại... Quay đầu nhìn Tô Hàng, Ngô Thụy Hâm thăm dò hỏi: "Tô tiên sinh, cô Đường đây với anh..." Hiểu ý Ngô Thụy Hâm, Tô Hàng cười nhạt một tiếng: "Chúng tôi coi như là bạn cũ." "Bạn cũ à?" Nghe vậy, ánh mắt Ngô Thụy Hâm thay đổi, như có điều suy nghĩ gật đầu. Hắn lại nhìn Đường Nguyệt, ánh mắt đã khác đi. Cười ha ha, hắn chủ động nói: "Không ngờ cô Đường lại là bạn của Tô tiên sinh, vậy thì chúng ta cũng coi như có duyên." Có duyên? Nghe được lời này của Ngô Thụy Hâm, Đường Nguyệt lập tức dở khóc dở cười. Trước đó, nàng chưa từng nghĩ tới sẽ nghe được những lời này từ miệng Ngô Thụy Hâm. Dù sao trước giờ nàng đã bị Ngô Thụy Hâm cho ăn không ít bế môn canh rồi. Mà lần này, Ngô Thụy Hâm lại nói như vậy, rõ ràng là có liên quan đến câu "Chúng tôi là bạn cũ" vừa rồi của Tô Hàng. Bằng không, e là Ngô Thụy Hâm sẽ không nhìn nhiều đến mình một chút. "Thật sự là có duyên." Đường Nguyệt ngoài mặt cười một tiếng, trong lòng không khỏi kinh ngạc về thái độ của Ngô Thụy Hâm đối với Tô Hàng. Từ chuyện này có thể thấy, Ngô Thụy Hâm rất xem trọng Tô Hàng. Xem ra lần này mình thiếu Tô Hàng một cái đại nhân tình. Nghĩ đến đây, Đường Nguyệt cảm kích lại bất đắc dĩ nhìn Tô Hàng một cái. "Mấy lần trước cô Đường đến, tôi khá bận, mong cô Đường đừng để ý." Ngô Thụy Hâm cười ha ha, thuận miệng cho qua chuyện Đường Nguyệt bị sập cửa vào mặt. Biết lúc này nên làm thế nào, Đường Nguyệt thức thời gật đầu: "Có thể hiểu được." "Cô Đường có thể hiểu được là tốt rồi." Gật đầu, Ngô Thụy Hâm tiếp đó nhìn Ngô Bỉnh Phi bên cạnh. "Tiểu Phi, con xem mấy ngày tới, ngày nào ta có thời gian?" "Vâng." Hiểu ý của ba, Ngô Bỉnh Phi lập tức xem xét. Thấy chuyện này lập tức có tiến triển lớn như vậy, Đường Nguyệt lại một lần nữa cảm kích nhìn Tô Hàng. "Cảm ơn." Nàng làm một kiểu miệng hình cảm ơn với Tô Hàng, ánh mắt phức tạp cười một tiếng. Thấy vậy, Tô Hàng làm như không có gì lắc đầu. Dù sao giúp một việc này, xem như trả xong nhân tình bên ba mẹ... Trong lúc hai người trao đổi ánh mắt, Ngô Thụy Hâm đã xác nhận xong thời gian. Nhìn về phía Đường Nguyệt, hắn cười nhạt một tiếng: "Cô Đường, chiều ngày kia hai giờ sau tôi có thời gian, hay là lúc đó chúng ta bàn về dự án của cô?" "Vâng, làm phiền Ngô tiên sinh!" Thấy sự việc được quyết định nhanh gọn như vậy, Đường Nguyệt vẫn luôn giữ vẻ khách khí, lộ ra vẻ kích động. Sự tình phát triển với tốc độ như bay đến bước này, đã vượt quá tưởng tượng của nàng. Mặc kệ dự án này cuối cùng có thành công hay không. Ít nhất cái nhân tình mà Tô Hàng đã tạo cơ hội cho nàng, nàng ghi nhớ... Sau khi xác định thời gian với Đường Nguyệt, Ngô Thụy Hâm lại nói chuyện với Tô Hàng một lát, rồi sau đó mang Ngô Bỉnh Phi rời đi. Hai người vừa đi, vẻ mặt của Đường Nguyệt lập tức giãn ra rất nhiều. "Tô Hàng, cảm ơn." Nàng lại một lần nữa cảm kích cười với Tô Hàng. Nghe vậy, Tô Hàng cười nhạt lắc đầu: "Chuyện nhỏ." Hắn nghĩ ngợi, bèn hỏi tiếp: "Nội dung khởi nghiệp của cô là gì?" Công ty Tam Bồng, là một công ty nghiên cứu và phát minh, chế tạo dược phẩm. Vì Đường Nguyệt muốn hợp tác với họ, vậy dự án này chắc chắn là có liên quan đến dược phẩm? "Tôi..." Đường Nguyệt cười cười, chuẩn bị giải thích sơ qua vài câu. Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên lần nữa. Tô Hàng nhíu mày, cười ra ngoài mở cửa. Tính toán thời gian, hẳn là Chu Phàm đến. Vừa mở cửa ra, người đứng bên ngoài nhấn chuông cửa, quả nhiên là Chu Phàm. Vừa nhìn thấy Tô Hàng, hắn đã nhíu mắt lại. "Tô Hàng, cậu không có ý tứ gì hết vậy! Sinh nhật cũng không báo cho mình trước, làm hại mình còn chưa chuẩn bị quà xong." "Không có ý tứ là cậu thì có, cậu cũng đâu phải không biết sinh nhật mình, sao không tự mình tính toán đi?" Tô Hàng im lặng liếc xéo. Nghe vậy, Chu Phàm có chút xấu hổ ho nhẹ một tiếng. "Thì cái đó, sinh nhật cậu đâu phải ngày dương lịch, hàng năm cũng khác nhau, tính ra cũng quá tốn công sức..." "Thôi đi! Chỉ riêng cái câu đó của cậu thôi, tôi liền không thèm để ý tới cậu nữa." Tô Hàng lắc đầu, quay người vào nhà. Cười hắc hắc, Chu Phàm cũng vội vàng đi theo vào. "Cậu không phải nói Đường Nguyệt tới sao? Cô ấy đâu?" "Đây không phải là ra rồi." Tô Hàng nói xong, chỉ chỉ Đường Nguyệt đang từ phòng ngủ chính đi tới. Thấy bạn cũ nhiều năm không gặp, Chu Phàm đầu tiên là hơi giật mình. Định thần lại, hắn đầu tiên là vui vẻ cười, sau đó lại không vui lắc đầu. "Đường Nguyệt, cô cũng không có ý tứ gì hết vậy! Vừa về liền chạy tới gặp Tô Hàng trước, thì ra như vậy mà cô và Tô Hàng lại thành quan hệ tốt à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận