Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 743: Ba ba nói qua, đáp ứng tiểu chuyện hài tử nhất định phải hoàn thành

"Ca ca là ca ca ta"
Tiểu cô nương trước người Tứ Bảo vẫn còn bi bô gọi.
Gọi một hồi, có lẽ nàng cảm thấy chỉ gọi không đủ thể hiện sự thân thiết của mình, lại dùng khuôn mặt bụ bẫm cọ qua cọ lại lên người Tứ Bảo.
Mặt bánh bao nhỏ bị chen đến biến dạng.
Tứ Bảo nhìn một lúc, trên mặt không tự chủ lộ ra một tia cười thỏa mãn.
Muội muội của mình đều đã lớn bằng mình, mà còn luôn ỷ lại vào ba ba.
Đây thật là lần đầu tiên hắn được hưởng thụ cảm giác làm ca ca để muội muội ỷ lại thế này.
Đừng nói, cảm giác rất tuyệt!
"Tiểu Trác, ngươi đang cười ngây ngô cái gì vậy?"
Tam Bảo thấy đệ đệ cười vui vẻ như vậy, mắt híp thành hai khe hở, không khỏi lẩm bẩm một câu.
Nghe vậy, Tứ Bảo lại cười ha hả, sau đó nhìn về phía Tô Hàng và Lâm Giai, vui vẻ hỏi: "Ba ba mụ mụ, khi nào thì cho con một em gái vậy, sao mà không ai nói cho con biết thế."
"Hả????"
Nghe Tứ Bảo nói vậy, Tô Hàng và Lâm Giai đồng loạt trong lòng nổi lên một dấu chấm hỏi.
Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng đồng loạt bất đắc dĩ nhìn về phía Tứ Bảo, ăn ý đáp lại: "Bọn ba không có sinh em gái cho con."
"Hả?"
Tứ Bảo vốn đang chìm đắm trong cảm giác được muội muội ỷ lại.
Nghe ba ba mụ mụ nói dứt khoát như vậy, tiểu gia hỏa bỗng hoàn hồn, cúi đầu nhìn tiểu nữ hài vẫn đang ôm chặt mình, kinh ngạc hỏi: "Vậy cái em gái này là làm sao vậy?"
"Chính bọn ba cũng đang muốn hỏi con đây." Tô Hàng cười ha hả, trêu chọc nhìn con trai, ngược lại hỏi: "Khi nào thì con tự nhận em gái mà không nói cho ba với mụ thế?"
"Hả? Hả?"
Tứ Bảo trợn tròn mắt, nhìn vẻ mặt nghi hoặc của các anh chị cùng các em đang nhìn mình, không khỏi hoảng hốt.
Hắn vội vàng khua tay nhỏ, lắc đầu nguầy nguậy nói: "Con không có, không phải con, chuyện này không liên quan gì đến con!"
"Không liên quan sao?"
Tô Hàng nhìn Tứ Bảo đang luống cuống, cười ha hả nhìn về phía tiểu cô nương mới ba bốn tuổi, tiếp tục nói: "Nhưng mà ba thấy con bé rất thân với con đấy."
"Con thật sự không có!"
Tứ Bảo lắc lắc khuôn mặt nhỏ, khóc không ra nước mắt.
Lâm Giai thấy con trai đáng thương vô cùng, bật cười một tiếng, vỗ nhẹ Tô Hàng nói: "Anh lại trêu Tiểu Trác rồi."
Nói xong, cô ngồi xổm xuống trước mặt tiểu cô nương, dịu dàng hỏi: "Bạn nhỏ ơi, ba mẹ cháu đâu rồi?"
"Ba mẹ?"
Tiểu gia hỏa nghiêng đầu lặp lại lời Lâm Giai hỏi, sau đó chỉ ngón tay ra phía sau mình, vui vẻ nói: "Ba mẹ ở đằng kia kìa!"
"Hả?"
Nghe vậy, Tô Hàng và Lâm Giai đồng thời nhìn về hướng tay nàng chỉ.
Hai người cẩn thận quan sát một chút, nơi đó làm gì có ai.
Nếu nói là có người, thì chỉ có mấy người nộm mặc quần áo ở các cửa hàng thôi.
Lâm Giai bất đắc dĩ cười, kiên nhẫn hỏi tiếp: "Bạn nhỏ ơi, có phải là cháu bị lạc rồi không?"
"Hả?"
Tiểu gia hỏa chớp chớp mắt, rồi nắm chặt lấy tay Tứ Bảo, rất cao hứng nói: "Không có bị lạc đâu nha, con ở cùng ca ca nè!"
Nhìn dáng vẻ ngây thơ của nàng, Lâm Giai hết cả nói.
Tô Hàng cũng bất đắc dĩ lắc đầu, cười nói: "Anh cảm thấy em hỏi thế này cũng không hỏi ra được gì."
"Hay là chúng ta đưa bé đến chỗ nhân viên công tác của trung tâm thương mại, rồi nhờ họ phát thanh giúp bé tìm ba mẹ đi."
"Cũng chỉ có thể làm vậy thôi."
Lâm Giai cười khổ gật đầu, sau đó vươn tay về phía tiểu gia hỏa, muốn kéo tay bé đi.
Nhưng tiểu gia hỏa lại nhanh chóng né tránh, tay mũm mĩm vẫn một mực nắm chặt tay Tứ Bảo, không ngừng lắc đầu nói: "Con không đi cùng người khác đâu, con muốn ở cùng ca ca cơ!"
"Cái lúc này thì lại nhanh nhẹn." Tô Hàng nhìn phản ứng của tiểu cô nương, cau mày nói.
Tứ Bảo xấu hổ gãi gãi mũi, cầu cứu nhìn ba ba mụ mụ, hỏi: "Ba ba mụ mụ, giờ phải làm sao ạ?"
"Còn có thể làm sao?" Tô Hàng cười một tiếng, bình thản nói: "Con kéo nó đi thôi."
"Vâng ạ."
Tứ Bảo gật đầu, ngoan ngoãn nắm chặt tay tiểu cô nương, dẫn bé đi theo sau lưng ba ba mụ mụ.
Đại Bảo thì đi ở phía sau cùng, từng người hiếu kỳ quan sát cô bé này.
Tam Bảo nghiêng đầu nhìn kỹ một lúc, không hiểu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao con bé lại thích đi theo Tiểu Trác vậy nhỉ?"
"Chắc là vì dáng vẻ của Tiểu Trác giống anh trai của con bé đấy." Đại Bảo có lý có cứ trả lời.
Nghe vậy, mọi người phải cẩn thận nhìn kỹ Tứ Bảo một chút, rồi lại nhìn tiểu cô nương kia.
Lục Bảo nhỏ hơi nhíu mày, khó hiểu nói: "Nhưng mà em ấy đâu có giống nhị ca đâu."
"Ừm..." Nhị Bảo do dự một lúc, tiếp tục thử giải thích: "Có thể cái anh mà con bé nói, không phải là anh ruột của nó?"
"Ba ba mụ mụ chẳng phải đã nói rồi sao? Những người có quan hệ huyết thống thì mới có dáng vẻ giống nhau, giống như chúng ta có rất nhiều nét giống ba ba mụ mụ đó."
"Cũng có thể là tính cách của nhị ca giống cái anh của nó." Ngũ Bảo bình tĩnh bổ sung.
Năm đứa trẻ con đang ở phía sau rôm rả thảo luận.
Tứ Bảo đi phía trước, cũng đã nóng đến đổ mồ hôi.
Bởi vì tiểu cô nương bên cạnh cứ liên tục hỏi cậu rốt cuộc muốn đi đâu?
Vắt óc suy nghĩ một lúc, Tứ Bảo kéo khóe miệng cười nói: "Chúng ta đi mua kẹo hồ lô!"
"Kẹo hồ lô?!"
Nghe vậy, trên mặt tiểu cô nương quả nhiên lộ ra một tia vui mừng.
Nàng nhảy nhót đi sát bên Tứ Bảo, trong miệng vui vẻ lẩm bẩm "Con muốn kẹo hồ lô hình con thỏ nhỏ!"
Cả nhà cứ như vậy đi đến quầy phục vụ của trung tâm thương mại bằng một cách rất quái lạ.
Sau khi Tô Hàng và Lâm Giai nói rõ tình huống với nhân viên công tác, nhân viên công tác muốn đưa tiểu cô nương đi.
Nhưng vừa thấy nhân viên công tác, tiểu cô nương liền trốn ra sau lưng Tứ Bảo.
Thấy vậy, Tô Hàng chỉ có thể để Tứ Bảo ở lại tạm thời trông bé.
Thấy muội muội bên cạnh đã bình tĩnh lại, Tứ Bảo đi đến bên Tô Hàng, nhẹ nhàng giật vạt áo của anh, rồi nhỏ giọng nói: "Ba ba, ba đi mua cho con một cái kẹo hồ lô hình con thỏ nhỏ được không?"
"Hả?"
Nghe vậy, Tô Hàng khẽ cười: "Sao đột nhiên lại muốn ăn kẹo hồ lô vậy?"
Tứ Bảo ngượng ngùng gãi đầu, chỉ chỉ tiểu cô nương bên cạnh nói: "Vừa nãy con nói với cô bé là sẽ đi mua kẹo hồ lô, nếu như không mua, sẽ làm cho cô bé cảm thấy con đang gạt cô bé."
"Trước đây ba không phải nói với nãi nãi rồi sao, những chuyện đã hứa với trẻ con nhất định phải hoàn thành, bởi vì trẻ con cũng sẽ buồn."
"Mặc dù cô bé chỉ là một người lạ, nhưng mà con không muốn làm cho cô bé cảm thấy bị con lừa gạt mà buồn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận