Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 380: Liếm cái không có?

"Chương 380: Liếm cái không có? Nghe xong lời này của ba, mấy đứa nhỏ vốn còn rục rịch lập tức im thin thít. Chúng nó suy nghĩ một hồi. Đại Bảo làm anh cả, dẫn đầu gật đầu. Mấy đứa nhỏ khác thấy vậy, cũng theo gật đầu. Hài lòng cười cười, Tô Hàng cầm que kem ốc quế hơi chảy ra, đặt trước mặt mấy đứa nhỏ, nói: "Lát nữa thử (ăn), không ai được cắn." "Mỗi người chỉ được liếm, với lại mỗi lần không được liếm quá nhiều." "Nếu như cảm thấy ăn không thoải mái, nhất định phải nói cho ba và mụ mụ biết trước." Tô Hàng từng câu từng chữ, nghiêm túc bàn bạc ý của mình với sáu đứa nhóc. Nói thật. Nghe được nhiều dặn dò như vậy, sáu đứa nhóc căn bản không hiểu. Điểm này Tô Hàng biết. Hắn muốn, chỉ là chúng nó đồng ý. Hầu như không chút do dự. Nghe ba nói xong, sáu cái đầu nhỏ của chúng giống như cái trống lắc lư gật lên gật xuống. Khóe miệng nhếch lên, Tô Hàng dẫn đầu cầm kem ốc quế, đưa đến trước mặt Đại Bảo. "Chỉ được liếm, không được cắn." Nhìn Đại Bảo há miệng nhỏ, Tô Hàng kịp thời nhắc nhở. Do dự một giây, Đại Bảo hơi thè lưỡi ra, hiếu kỳ liếm vào kem ốc quế. Đầu lưỡi vừa chạm vào lớp kem lạnh buốt, Đại Bảo rõ ràng ngẩn người. Cảm nhận được cái lạnh tê tê, lại ngọt ngào ấy, hắn nhanh chóng liếm một cái. "Ô..." Cảm giác lạnh buốt theo miệng vào trong bụng. Mắt ngẩn ngơ nháy mắt, Đại Bảo bắt đầu run rẩy. Nhìn phản ứng của con, Tô Hàng và Lâm Giai trong lòng nhất thời căng thẳng. "Tiểu Thần, không khỏe sao?" Tô Hàng nhíu mày nhìn con trai, nhanh chóng hỏi. Ngay lúc hắn hỏi, Đại Bảo đã ngừng run. Cùng lúc đó, đôi mắt vốn chỉ tràn ngập hiếu kỳ mở to, rất đỗi kinh ngạc nhìn vào que kem ốc quế. Xem bộ dạng này, liền biết bị cảm giác thần kỳ của kem ly làm cho kinh hãi. Nhìn phản ứng của con, Tô Hàng và Lâm Giai bất đắc dĩ cười một tiếng. Xác định Đại Bảo không sao, Tô Hàng tiếp tục cầm que kem đưa tới trước mặt Nhị Bảo. Lúc anh trai liếm kem ốc quế, Nhị Bảo đã sốt ruột không chờ được. Lúc này que kem ốc quế ở trước mắt, nàng lập tức há hốc miệng, chuẩn bị trực tiếp cắn. "Tiểu Ngữ..." Thấy vậy, tay cầm que kem của Tô Hàng rụt lại, lập tức nhắc nhở nàng. Động tác há miệng cứng lại, Nhị Bảo vô tội mở to mắt, sau đó ngoan ngoãn ngậm miệng lại, thè lưỡi. "Như vậy mới đúng." Cổ vũ Nhị Bảo bằng nụ cười, Tô Hàng đưa kem ốc quế trở lại trước mặt nàng. Hứng thú liếm một cái, Nhị Bảo cũng lập tức mở to mắt. Biểu tình kia, dường như đang nói "Sao trên đời lại có thứ ngon đến vậy?". Một giây sau, Nhị Bảo không chút do dự đưa tay ra, chộp lấy kem ốc quế. "Tiểu Ngữ, không được." Thoáng cái, Tô Hàng đã nhanh tay thu lại que kem. Nghe ba nhắc nhở, bàn tay nhỏ của Nhị Bảo định chộp lấy que kem khựng lại. Oan ức bĩu môi, nàng có chút luyến tiếc. Cười nhạt, Tô Hàng tiếp tục nhắc nhở: "Đây là chuyện chúng ta nói trước rồi." "Với lại các em chưa ăn, có phải nên cho tụi nó thử không?" "Em...muội..." Miệng nhỏ lẩm bẩm đồng thời, Nhị Bảo nhìn các em đang trông mong nhìn que kem ốc quế. Nghĩ ngợi, nàng gật mạnh đầu nói: "Em, muội, thử (ăn)!" "Ừm, như vậy mới đúng." Cười xoa đầu Nhị Bảo đang chải tóc búi nhỏ, Tô Hàng lại tiếp tục đưa kem ốc quế đến trước mặt Tam Bảo. Đôi mắt sáng long lanh nhìn que kem, Tam Bảo nhanh chóng thè lưỡi liếm lên. Liếm một cái, bé trực tiếp nhanh chóng liếm mấy lần. Chỉ là liếm nhiều lần vậy, nhưng lại không liếm được miếng nào. Bởi vì đầu lưỡi của bé còn cách que kem một khoảng ngắn. Dù số lần liếm nhiều, nhưng không lần nào liếm tới kem trên đó cả. Đã vậy mà Tam Bảo lại không hề hay biết. Cúi đầu nhìn que kem ốc quế trước mắt, ánh mắt bé trở nên nghi hoặc, dường như không hiểu tại sao anh chị lại thích thứ không có vị gì này như vậy. "Phụt..." Nhìn phản ứng đáng yêu của con gái, Lâm Giai không nhịn được cười phá lên. Tô Hàng cũng cười run rẩy sau lưng, rồi cố nén cười nhắc nhở bé: "Cười Cười, con không ăn được." "Dạ?" Nghi hoặc nháy mắt mấy cái, Tam Bảo tỏ vẻ "Thì ra là vậy" giật mình. Biểu tình này càng làm cho Tô Hàng và Lâm Giai cười không ngớt. "Với lại... Khụ, chỉ được liếm một lần, không được liếm nhiều lần liên tục như vậy." Ngừng cười, Tô Hàng dặn dò thêm một câu. Dùng sức gật gật đầu, cái đầu nhỏ của Tam Bảo hướng về phía trước tìm tòi, một lần nữa liếm que kem. Cuối cùng cũng liếm được kem, bé ngẩn ngơ một hai giây, rồi trực tiếp cười tươi. "Ngon thử (ăn)!" Vui vẻ nhảy nhót trên ghế, bé lại hớn hở nhìn que kem, rõ ràng vẫn còn muốn tiếp tục ăn thử. Chỉ là nghĩ đến ba vừa nói chuyện với chị, lại cố nén không đưa tay ra. Hài lòng gật đầu, Tô Hàng lại giao que kem cho Tứ Bảo. Tiểu gia hỏa nhanh chóng liếm một cái, cũng giống Tam Bảo, nheo mắt cười. Chờ Tứ Bảo liếm xong, Tô Hàng lại cầm que kem tới trước mặt Ngũ Bảo. So với các anh chị, Ngũ Bảo cẩn thận hơn nhiều. Nhìn chằm chằm que kem một lúc lâu, nàng mới chậm rãi thè lưỡi nhọn ra, nhẹ nhàng chạm vào que kem. Liếm một cái, mắt tiểu nha đầu nháy mắt nhíu lại. Thân người có chút khẽ run rẩy, ánh mắt nàng tiếp tục mở to, kinh ngạc nhìn vào que kem. Nhìn vẻ mặt này, rõ ràng là giống các anh chị, thích món ăn thần kỳ này. "Tốt, đến phiên Tiểu Nhiên." Cuối cùng cũng đến trước mặt Lục Bảo, Tô Hàng đưa que kem cho bé. Nháy mắt nhìn chằm chằm que kem, ánh mắt Lục Bảo phức tạp. Trong đó mang theo sáu phần hiếu kỳ, ba phần chờ mong và một phần sợ hãi. Nhưng vì anh chị đều tỏ ra thích kem ốc quế, bé lại không suy nghĩ quá nhiều. Cái mông nhỏ nhích tới gần que kem, Lục Bảo mới bắt chước các anh chị, thè cái lưỡi trắng nõn. Hai tay nhỏ nắm chặt trên yếm, bé nháy mắt nhìn ba, sau đó cũng học chuẩn bị liếm một cái. Nhưng ngay khi Lục Bảo vừa liếm. Một đứa bé trai bên cạnh, đột nhiên chạy nhanh tới, vai trực tiếp đâm vào người Lục Bảo. Vốn dĩ vì liếm kem nên người hơi nghiêng về phía trước, bé mất thăng bằng, trực tiếp ngã về phía trước. Trước ánh mắt kinh ngạc của Tô Hàng và Lâm Giai, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Bảo lập tức dán vào kem ốc quế. Mặt trắng trẻo lúc nãy, trong nháy mắt dính đầy kem. Lần này, hiển nhiên Lục Bảo cũng bị hù. Cảm nhận được cái lạnh buốt trên mặt, mắt hạnh nhân của bé mở to, vẻ mặt ngơ ngác. Đến khi ba ôm vào lòng, bé mới hoàn hồn. Mắt hạnh nhân đang mở to lập tức trào nước, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, tiếng khóc yếu ớt, khiến người xót xa vang lên giữa đại sảnh tầng một."
Bạn cần đăng nhập để bình luận