Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1289: Ngươi coi đây là đồ ăn chợ mua thức ăn đâu

"Chương 1289: Ngươi coi đây là chỗ bán đồ ăn mà mua sao?"
"Đúng rồi, sư phụ, mấy viên đá ngọc thô lần trước của ta chính là mua ở phía trước kia." Đúng lúc này, Cung Thiếu Đình đột nhiên chỉ tay về một quầy hàng phía trước nói.
"Hửm?" Nghe vậy, Tô Hàng theo hướng tay Cung Thiếu Đình chỉ nhìn.
Chỉ thấy một ông lão ăn mặc chỉnh tề, khuôn mặt đầy vẻ chính trực, trông khá có dáng người đang đứng canh giữ quầy hàng bán đá ngọc thô.
Nhưng Tô Hàng cũng sẽ không bị vẻ bề ngoài của đối phương làm cho mê hoặc, hắn vốn không đánh giá người qua vẻ bề ngoài. Nếu quan sát kỹ sẽ thấy trong mắt lão già này mơ hồ có một tia tinh quang, nhất là khi nhìn thấy Cung Thiếu Đình, tinh quang trong mắt lại càng thêm rõ ràng.
Lần trước gài bẫy Cung Thiếu Đình một lần, khiến cho cuộc sống của lão Vương dạo gần đây khá giả hơn nhiều. Bây giờ thấy Cung Thiếu Đình, lão Vương càng giống như thấy một cái máy rút tiền di động, ánh mắt không lấp lánh như hoa đào mới lạ!
Nhưng lão Vương không chú ý tới người bên cạnh Cung Thiếu Đình là Tô Hàng, mặc dù nghe nói danh tiếng Tô Hàng nhưng trước giờ chưa từng gặp, cho nên không nhận ra, chỉ coi là một người qua đường bình thường.
Nhưng Tô Hàng thì khác, hiển nhiên hắn đã sớm khám phá bộ mặt thật của lão Vương.
"Lần trước ta ở chỗ của hắn, làm theo lời ngươi nói, dùng ít tiền nhất để mua được rất nhiều đá ngọc thô chất lượng tốt." Ngay sau đó, Cung Thiếu Đình còn say sưa kể công trạng oai hùng của mình, tựa hồ đó là một chuyện đáng tự hào lắm vậy.
"Ai ~" Nghe vậy, Tô Hàng không khỏi bất đắc dĩ thở dài. Hắn lúc đó thực sự có nói với Cung Thiếu Đình một câu như vậy, nhưng lần đầu ra trận ở chợ đá của Cung Thiếu Đình, nghĩ lại cũng khiến Tô Hàng đau đầu.
Số đá ngọc thô Cung Thiếu Đình mua về trước kia, trong đó mặc dù vẫn có thể chọn ra vài viên chất lượng tốt, nhưng cũng chỉ có thế. Phần lớn đá ngọc thô không dùng được, cũng chỉ có thể cho Cung Thiếu Đình luyện tập mà thôi, nói gì đến cực phẩm mỹ ngọc, một cái cũng không tìm ra.
"Sao vậy sư phụ? Ngươi than thở cái gì? Có vấn đề gì sao?" Thấy vậy, Cung Thiếu Đình không nhịn được hỏi, đến giờ hắn vẫn chưa có chút nhận thức nào về việc mình bị gài bẫy.
"Lần trước ngươi mua một rương lớn đá ngọc thô đó, hết bao nhiêu tiền?" Nghe vậy, Tô Hàng thương hại liếc Cung Thiếu Đình, sau đó hỏi.
"Hình như là hơn một trăm vạn, sư phụ, ta thấy hôm đó ngươi cắt đá ngọc thô ra, đã được hơn mấy chục vạn rồi, rương lớn của ta chắc là còn lật kèo nhiều hơn nữa?" Cung Thiếu Đình đáp lại, sau đó lại giải thích thêm.
Lần trước Tô Hàng vì dạy Cung Thiếu Đình cách chọn đá ngọc thô, đã dẫn hắn tới tận nơi làm mẫu. Không ngờ màn làm mẫu này lại trở thành sai lầm, khiến hắn tưởng lầm rằng trong các quầy đá, phần lớn đều có thể lời gấp nhiều lần.
Chuyện này cũng giống như là đi rút thưởng, vốn dĩ chỉ có 1% tỷ lệ trúng, nhưng khiến người ta nghĩ thành 50% để rồi dẫn đến việc Cung Thiếu Đình sa chân vào hố sâu.
Còn một nguyên nhân khác, chính là những chiêu trò của các sạp đá, thật trùng hợp, lão Vương này ngay trước mặt Tô Hàng đã sử dụng các chiêu trò đó. Cung Thiếu Đình hôm đó, lại đúng lúc rơi vào tròng.
"Hơn một trăm vạn, ngươi mua về một đống như vậy?" Nghe vậy, khóe miệng Tô Hàng không nhịn được giật giật.
"Đúng vậy, cả một rương lớn, ta cảm thấy còn lời chán." Cung Thiếu Đình gật đầu, trông còn vô cùng tự hào.
"Ai ~ hết thuốc chữa." Cuối cùng, Tô Hàng bất đắc dĩ cảm khái, đồ đệ của mình đúng là một tên công tử nhà giàu ngốc nghếch.
Ngươi nghĩ đây là chợ mua rau hay sao? Còn có lời hay không lời? Giá trị của đá ngọc thô có thể dùng số lượng để tính toán sao?
Tô Hàng thật sự không nỡ nói cho Cung Thiếu Đình biết rằng hắn đã bỏ ra hơn một trăm vạn để ném đá xuống nước, mua về một đống phế liệu.
"Sư phụ, ta..." Nghe tiếng thở dài của Tô Hàng, Cung Thiếu Đình gãi đầu, có chút khó hiểu.
"Thôi đi, không có gì, sau này nếu ngươi lại đi mua đá ngọc thô, nếu ta không ở bên cạnh ngươi, ngươi hãy tìm một người hiểu biết về đá, dẫn theo mua là được." Tô Hàng dặn dò, hắn không ôm hi vọng gì vào việc tên đồ đệ ngốc của mình học được cách đánh cược đá.
Nghĩ Cung Thiếu Đình đã hết cách cứu chữa, có bỏ vào phòng cấp cứu não cũng không ăn thua, thôi thì cứ xem đi mua nhiều vài lần xem có biết gì không.
"Sư phụ..." Nghe vậy, Cung Thiếu Đình còn muốn nói gì đó, nhưng bị Tô Hàng ngắt lời ngay.
"Được rồi, đừng nói nữa, chúng ta qua xem chút, chiếu cố con cáo già này." Tô Hàng khoát tay nói.
Lão Vương này thật quá vô đạo đức, lừa gạt đồ đệ của hắn thì thôi đi, dù sao thì nhìn nó cũng ngốc nghếch, bị người ta gạt cũng bình thường. Nhưng mà bắt người vào chỗ chết để làm thịt, thế thì lão Vương sai rồi, thế mà một rương lớn đá ngọc thô toàn là đồ bỏ đi kín đáo đưa cho Cung Thiếu Đình, quả thực quá thất đức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận