Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 30:: Thật có lỗi, đi nhầm cửa

"Ngươi đừng có nói bậy!" Vu Hiểu Phỉ còn chưa kịp trả lời, Đặng Dĩnh đã sốt ruột bước lên phía trước. Nàng nhìn cô bạn học kia, vội vàng nói: "Tô sư ca nói, hắn chỉ là tình cờ gặp Lâm lão sư, giúp Lâm lão sư xách sữa bột mà thôi." "Với lại... Tô sư ca có bạn gái rồi." Đặng Dĩnh nói đến đây, ánh mắt có chút ảm đạm. Vu Hiểu Phỉ bên cạnh thấy vậy cũng đau lòng, bất đắc dĩ thở dài. Mà lời Đặng Dĩnh vừa nói, đối với các học sinh khác mà nói, không khác nào một quả bom. Chủ đề trò chuyện của các học sinh, trong nháy mắt từ Lâm Giai chuyển sang Tô Hàng. "Tô sư ca có bạn gái á? Là ai vậy!" "Chẳng lẽ là Tôn Uyển Nhu, hoa khôi của trường năm tư?" "Rất có thể đó!" "Ô ô ô... Nếu là Tôn học tỷ, vậy chúng ta không phải hết cơ hội rồi sao?" "Các ngươi vốn dĩ không có cơ hội mà!" Một nam sinh không nhịn được trêu chọc. Nghe vậy, một nữ sinh nhíu mày. "Sao lại không có cơ hội? Tô sư ca tốt xấu gì cũng chỉ có bạn gái thôi, chưa kết hôn chưa có con, vạn nhất hắn chia tay, chúng ta còn có cơ hội!" "Các ngươi mới là hết cơ hội, Lâm lão sư có chồng có con rồi, các ngươi mới thật sự không có cơ hội!" Nữ sinh nói xong thì đắc ý cười. Các bạn học nam nghe xong, sắc mặt liền thay đổi. "Tào... Nói vậy hình như đúng?" "Đừng nói nữa, càng nói càng đau lòng." "Vậy hãy để tình cảm đơn phương này, theo gió bay xa thôi..." Một đám người than thở bi thương, rồi từ từ đi ra khỏi cửa sau phòng học. Sau khi bọn họ rời đi, một nữ giáo viên sắp tới đây dạy, mắt chữ O mồm chữ A đi vào từ cửa trước. "Lâm lão sư... có con rồi sao?" "Hắt xì!" Tô Hàng đang dùng địu em bé địu con trên người, nhất thời không nhịn được quay đầu lại hắt hơi một cái. "Nha nha nha~" Đại Bảo đang tròn mắt nhìn, ngẩn người một chút rồi đột nhiên cười phá lên. "Vui vẻ như vậy sao? Ừm?" Tô Hàng ấm giọng cười, đưa tay chọc chọc cái mũi nhỏ của Đại Bảo. "Ê a!" Đại Bảo hưng phấn đạp chân, miệng nhỏ càng mở lớn. "Ừm, chắc là mẹ nhớ ba rồi, ba mới hắt xì." Tô Hàng vừa nói, vừa cho Đại Bảo vào địu. Cái địu này có thể cố định thân hình của bé, đồng thời cũng sẽ không làm bé khó chịu. Sau khi ngồi vào địu, Đại Bảo chỉ để lộ hai bắp chân mũm mĩm và cái đầu nhỏ ra ngoài. Chân nhỏ lắc lư. Đầu nhỏ thì hưng phấn ngẩng lên, muốn nhìn rõ mọi vật bên ngoài. "A~" Thấy Đại Bảo không có vẻ gì là khó chịu, Tô Hàng yên tâm ôm Lục Bảo. Còn Tam Bảo thì đã sớm được hắn đặt vào xe đẩy em bé. Đại Bảo thích được địu, Lục Bảo chỉ thích được ôm, Tam Bảo thì lại thích nằm xe đẩy em bé. Những điều này đều là do Lâm Giai từng chút một khám phá ra. Về phần Nhị Bảo, Tứ Bảo và Ngũ Bảo vẫn còn đang ngủ say. Để tránh làm phiền bọn trẻ, Tô Hàng cẩn thận mang theo ba bé đã thức dậy, đi vào phòng khách. Leng keng! Đúng lúc này, chuông cửa vang lên. Tô Hàng nhìn đồng hồ, rồi đi đến cửa. Nhìn qua mắt mèo, người đến chính là Chu Phàm. Răng rắc! Tô Hàng có chút khó khăn mở cửa ra. Chu Phàm mang theo cả đống lớn đồ thấy vậy, vội vàng nhìn lên trước. Chỉ liếc Tô Hàng một cái, hắn liền ngây người tại chỗ. "Mẹ nó... Tao bị ảo giác rồi." "Thật có lỗi, đi nhầm cửa..." Chu Phàm nói xong, liền quay người làm bộ muốn rời đi. Tô Hàng thấy thế, nhíu mày ghét bỏ nói: "Đừng có nói tục, nếu bị các con ta học được thì Lão t·ử xử đẹp mày!" "Tào..." Chu Phàm lại không nhịn được thốt ra một tiếng. Hắn liền vội nuốt chữ sau vào trong, đôi mắt kinh ngạc trợn tròn nhìn Tô Hàng. "Tô Hàng? Mày thật sự là Tô Hàng?" "Không phải tao thì ai?" Tô Hàng liếc mắt coi thường. Chu Phàm bước nhanh vào nhà, nhìn trên dưới Tô Hàng một lượt, biểu hiện càng thêm kinh ngạc. "Không đúng! Tao biết Tô Hàng, mà sao lại..." Chu Phàm nhìn Tô Hàng chăm sóc các bé, khó tin nói: "Cùng lúc chăm sóc ba đứa bé?" "Trước đây mày ghét trẻ con nhất mà? Trước đây mày luôn cảm thấy chúng nó ồn ào?" Chu Phàm nói xong, liền nhớ đến em gái mình. Trước kia cô em gái nhỏ nhất định đòi bám theo hắn, cùng hắn đi tìm Tô Hàng. Đúng vậy, đám trẻ nhà trẻ, cũng biết cái gì là soái ca. Đến giờ Chu Phàm vẫn còn nhớ rõ. Tô Hàng chẳng hề nể nang ai, từ lúc nhìn thấy cô em gái nhỏ của mình thì mặt đã xụ xuống rồi. Bởi vì tiểu nha đầu nhà hắn lúc nào cũng nhõng nhẽo. Vừa thấy Tô Hàng thì thân mật gọi "Anh" rồi nhất quyết nắm chặt tay Tô Hàng, không chịu rời nửa bước. Khiến cho hắn cảm thấy, như thể Tô Hàng là anh trai ruột của cô bé. Còn mình là người ngoài vậy... Cuối cùng thực sự không có cách nào, Chu Phàm đành phải đưa cô em gái nhỏ về nhà trước. Sau đó sắc mặt của Tô Hàng mới tốt lên một chút. Từ đó về sau, dù cho cô em gái nhỏ cứ đòi bám theo làm nũng đòi gặp Tô Hàng, Chu Phàm cũng không bao giờ đồng ý. Mà bây giờ... Chu Phàm nuốt nước bọt, cảm thấy mình thật sự bị ảo giác rồi. Bởi vì bây giờ Tô Hàng không những chăm sóc cùng lúc ba đứa bé, mà vẻ mặt còn rất nhu hòa. Cái hình tượng v·ú em này, đúng là quá đỉnh!. . . . .. . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận