Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 795: Nũng nịu đến đầu hàng mới thôi

Chương 795: Nũng nịu đến đầu hàng mới thôi Lâm Giai nghĩ một chút, cảm thấy rất không có khả năng. Có thể là nghĩ lại một chút, lại cảm thấy khả năng cực lớn. Dù sao chồng mình, ngày thường không ít thể hiện ra một vài năng khiếu mà mọi người không biết. Kỹ thuật máy tính tốt, tựa hồ cũng là có khả năng? Trong lúc Lâm Giai nảy sinh suy đoán, Tứ lão đã lại lần nữa không nhịn được hỏi.
Tô Hàng biết loại chuyện này không giấu nổi, cũng không có ý định tiếp tục giấu, bình tĩnh giải thích: "Thật ra thì ta chỉ là học một chút kỹ thuật máy tính trong thời gian trước." "Có thể là do tương đối có t·h·i·ê·n phú, nên không tốn bao lâu, liền học xong hết những gì cần học."
Lâm Duyệt Thanh nghe con trai mình nói câu cuối, dở khóc dở cười liếc mắt nói: "Con đúng là dám nói, còn có t·h·i·ê·n phú nữa chứ, trước đây mẹ chỉ thấy con chơi game máy tính rất giỏi thôi."
"Chẳng phải cái đó cũng xem như là một trong những t·h·i·ê·n phú sao?" Tô Hàng cười khẽ.
Mấy đứa nhỏ kia cũng không nhịn được cười cười, sau đó tò mò hỏi: "Ba ơi, ba còn có thể điều tra thông tin trên trang web khác giống vậy nữa không?"
"Có thể thì vẫn là có thể." Tô Hàng hơi nhíu mày, ngay sau đó nói: "Nhưng mà không thể tùy t·i·ệ·n làm như thế."
"Tại sao ạ?" Lũ trẻ nhỏ không hiểu ra sao. Đã không thể tùy t·i·ệ·n làm như thế, vậy sao ba lại đi điều tra trang web kia?
Lâm Giai nghiêm túc nhìn mấy đứa con, giúp Tô Hàng giải thích: "Bởi vì trang web đó lừa gạt ông nội và ông ngoại, ba là vì muốn giúp ông nội và ông ngoại, nên mới điều tra như vậy." "Những trang web khác nếu như không làm chuyện xấu thì không thể điều tra chúng, rõ chưa?"
Lũ trẻ nghe vậy, nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó đồng loạt gật đầu. Chúng đã có đủ nhận thức, có khả năng phân biệt rõ chuyện gì là tốt chuyện gì là xấu. Nên mẹ chỉ cần giải thích một chút, chúng liền hiểu.
Bất quá mấy đứa trẻ vẫn tràn đầy hứng thú với chuyện này. Nhất là Tam Bảo, phảng phất như được mở ra một chân trời mới. Nàng có chút hưng phấn nhìn ba, hào hứng nói: "Ba ơi, ba có thể dạy con những cái này không?"
"Con muốn học à?" Tô Hàng ngồi xổm xuống cười nhìn nàng.
Cô bé vội vàng tiến lên ôm chặt cánh tay ba, cong đôi môi nhỏ nhắn, xoáy lúm đồng tiền nói: "Dạ, con muốn học!"
"Trước đây chẳng phải con muốn làm game thủ chuyên nghiệp sao?" Tô Hàng nói xong, đưa tay nhẹ nhàng nhéo chiếc mũi nhỏ của Tam Bảo.
Tam Bảo chu miệng trắng nõn nà, tiếp tục làm nũng nói: "Lúc đó con còn nhỏ, không biết nhiều mà." "Lần này con thật sự muốn học, ba dạy con đi, có được không ạ?" Cô bé vừa nói vừa ra sức chớp mắt. Đôi mắt to linh động ngập tràn chờ mong.
Tô Hàng dở khóc dở cười lắc đầu, từ bỏ ch·ố·n·g cự nói: "Vậy thế này nhé, ba dạy con một tháng trước đã." "Nếu sau một tháng con vẫn muốn học tiếp, ba sẽ tiếp tục dạy."
"Dạ!" Tam Bảo thấy ba đồng ý, lập tức nghiêm túc bày tỏ thái độ: "Ba yên tâm, con nhất định nhất định sẽ học thật nghiêm túc!"
"Quá trình học cũng không thú vị như con nghĩ đâu, mà còn rất nhàm chán đấy." Tô Hàng vuốt đầu nàng, nói tiếp: "Nếu như con thật sự không muốn học, cứ nói thẳng ra, biết chưa?"
"Dạ, con biết rồi!" Cô bé gật đầu cười, vội vàng hỏi tiếp: "Ba ơi, vậy khi nào mình bắt đầu học ạ?"
Bây giờ mỗi lần nhớ đến lúc ba mình đ·á·n·h bàn phím tư thế hiên ngang kia, cô bé đã cảm thấy quá đỉnh! Quả thực còn đỉnh hơn cả nhân vật anime mà cô thích nhất!
Tô Hàng nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Chuyện này không vội, đợi sau năm mới rồi học cũng không muộn." "Mấy ngày này, con cứ ngoan ngoãn làm hết bài tập nghỉ đông đi đã, chỉ khi nào làm xong bài tập thì mới có nhiều thời gian hơn để cùng ba học máy tính, đúng không?"
"Ưm... Dạ đúng!" Cô bé ra sức gật đầu, vội vàng bảo đảm thêm lần nữa: "Vậy mấy ngày này con nhất định sẽ làm bài tập thật tốt, cố gắng trước năm mới viết xong hết bài tập!" "Sau đó chờ xong năm mới, ba sẽ dạy con máy tính nha!" Tam Bảo vừa nói vừa tỏ vẻ nghiêm túc.
Tô Hàng thấy thái độ lần này của cô bé xác thực không giống mọi khi, cười nhạt một tiếng, thuận tiện nhắc nhở: "Bài tập cũng không được làm qua loa đâu nhé."
"Ba cứ yên tâm đi ạ ~ "Cười hì hì một tiếng, Tam Bảo vỗ ngực cam đoan.
Thấy hai cha con nói chuyện đã xong, Đường Ức Mai mới ho nhẹ một tiếng, xen vào giữa bọn họ nói: "Tuy Tiểu Hàng con đã tra rõ những người kia là kẻ lừa đảo, nhưng mà còn một chuyện, có lẽ không có cách nào giải quyết được."
"Hả?" Nhìn sang mẹ vợ, Tô Hàng hơi nhíu mày, khó hiểu hỏi: "Còn chuyện gì nữa không có cách giải quyết sao ạ?"
"Ôi, chính là vé máy bay." Lâm Duyệt Thanh bất đắc dĩ thở dài, trừng mắt nhìn ông bạn già nhà mình một cái, sau đó tiếp tục nói: "Cha con với thông gia trước đó quá kh·í·ch đ·ộ·ng, hai người cùng hợp lại mua hết vé máy bay của tất cả mọi người chúng ta, hơn nữa còn là vé khứ hồi."
"Vì thời gian cất cánh không đủ một tuần nữa, giờ trả vé, căn bản không thể nhận lại được bao nhiêu tiền." "Nếu chúng ta không đi, coi như số tiền vé đó đổ xuống sông xuống biển." "Nên giờ chúng ta phải bàn bạc một chút, lần này chúng ta rốt cuộc có nên đi hay không."
Nói xong, Lâm Duyệt Thanh lại bất đắc dĩ liếc nhìn ông bạn già một cái. Tô Thành bị nhìn đến xấu hổ, nhất thời cũng không t·i·ệ·n thanh minh. Còn Lâm Bằng Hoài lúc này đã cúi đầu xuống, không dám nhìn ai. Lúc mua vé trước đó, hai người hắn và Tô Thành đã có thể thề thốt đảm bảo sẽ không có vấn đề. Kết quả bây giờ không những bị lừa còn phiền phức chuyện trả vé nữa. Đúng là khiến cho hắn cảm thấy mình m·ấ·t hết mặt mũi.
"Chuyện này xác thực phiền phức..." Tô Hàng bất đắc dĩ lắc đầu. Tổng số tiền vé không hề ít. Cứ vậy trả đi thì thật sự lãng phí. Nhưng nếu không trả thì cả nhà có lẽ phải ra nước ngoài đón năm mới sao? Mà ở nước ngoài thì cũng đâu có bầu không khí đó.
Nghĩ một lát, Tô Hàng dứt khoát trao quyền lựa chọn cho mấy đứa con: "Các con muốn ở nhà đón năm mới, hay là muốn đi ra ngoài đón năm mới?" Nghe vậy, lũ trẻ nhỏ hai mặt nhìn nhau. Bọn chúng căn bản không nghĩ rằng ba sẽ hỏi mình. Bây giờ đột nhiên đối mặt với câu hỏi này, nhất thời có chút mơ hồ. Muốn ở nhà đón năm mới hay ra ngoài đón năm mới? Nếu bắt buộc phải chọn, thì bọn chúng vẫn muốn ở nhà đón năm mới hơn. Bởi vì đối với bọn chúng mà nói, việc hạnh phúc nhất mỗi lần đón năm mới chính là cả gia đình ở trong nhà, cùng nhau ăn đồ ăn vặt, xem chương trình ti vi, rồi chờ đến lúc giao thừa. Nếu như không thể làm những chuyện này thì năm mới liền thiếu đi rất nhiều, không thể bù đắp được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận