Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1328: Tốt quên vết sẹo đau

"Chương 1328: Tốt quên vết sẹo đau"
"Tối nay chúng ta cùng nhau nấu cơm nhé, ba mẹ đều đến, một mình ngươi chắc bận không xuể." Tô Hàng đặt mớ rau dưa trong tay xuống, rồi nói.
Hắn biết Tô Thành và Lâm Duyệt Thanh thích ăn đồ ăn hắn nấu, cũng muốn tối nay đích thân xuống bếp trổ tài.
"Ừ, được thôi, ta nhớ mẹ khá thích món canh chua cá, ta còn cố ý đi mua một con đấy, lát nữa thì ngươi ra tay cầm muôi là chuẩn rồi." Lâm Giai gật đầu, cũng không có xoắn xuýt chuyện này nhiều.
So sánh ra thì canh chua cá của nàng nấu không ngon bằng Tô Hàng, còn kém xa, cho nên để Tô Hàng đích thân cầm muôi là thích hợp nhất.
"Nhưng mà bây giờ thì ngươi ra ngoài xem ba mẹ chút đi, ta nhớ hôm nay lúc họ vừa đến có nói là tìm ngươi có việc." Dừng một chút, Lâm Giai lại bổ sung một câu, nhớ tới chuyện Tô Thành và Lâm Duyệt Thanh hôm nay vừa đến nhà đã nói.
"Tìm ta? Tìm ta có chuyện gì?" Nghe vậy, Tô Hàng không khỏi nghi hoặc một tiếng.
Hắn cứ tưởng hôm nay Tô Thành và Lâm Duyệt Thanh chỉ là muốn đến xem các con thôi, xem ra không hẳn là thế.
"Ta không rõ, ba mẹ hôm nay chỉ nói là có việc tìm ngươi, ngươi ra xem chút đi, ta nhặt rau với làm cá đây." Lâm Giai lắc đầu, sau đó giải thích.
Tô Thành và Lâm Duyệt Thanh chiều nay đến, chỉ nói là có việc tìm Tô Hàng, rồi trực tiếp đi đón các cháu, chứ không nói rõ là tìm Tô Hàng làm gì.
"À? Vậy à, được rồi, ta ra xem chút." Nghe vậy, Tô Hàng gật đầu rồi mới rời bếp.
Trong phòng khách, lúc này Tô Thành đang chơi trò chơi cùng Tứ Bảo, còn Lâm Duyệt Thanh thì lắc đầu ngao ngán.
"Ông ơi, ông thua rồi, hì hì." Tứ Bảo giơ cao cái vòng thể dục trong tay, không nhịn được cao hứng hô, ăn mừng chiến thắng.
"Haizz~ ông tưởng lần này về nhà luyện tập trộm sẽ thắng được con chứ, ai ngờ Tứ Bảo vẫn lợi hại hơn." Tô Thành cảm khái một câu, cũng coi như là đang khen Tứ Bảo.
"Không tin, chắc là ông nhường cho Tứ Bảo đấy thôi, Tứ Bảo làm sao mà giỏi hơn ông được." Nghe vậy, Lục Bảo không nhịn được cãi lại một câu.
Nàng cho rằng Tô Thành đang nhường cho Tứ Bảo, vì có khi nàng chơi với Lâm Giai, Lâm Giai sẽ cố tình nhường cho bọn họ thắng để chơi vui hơn.
"Thật mà, ông lừa các con làm gì?" Nghe vậy, Tô Thành cười khổ một tiếng.
Thực ra thì hắn nói thật, dù là người lớn nhưng khoản chơi trò chơi thì hắn không bằng bọn nhỏ, nhất là Tứ Bảo, trong đám nhóc thì vẫn là chơi giỏi nhất.
"Không tin, lần này chúng ta chơi lại, ta nhất định sẽ tung hết sức mình." Tiếp đó, Tô Thành lại lên tiếng, lời thì nói thế chứ thật ra chỉ là muốn chơi với Tứ Bảo thôi.
"Hả? Còn chơi nữa à?" Nghe vậy, mặt Tứ Bảo hơi do dự, rồi cẩn thận nhìn sang Lâm Duyệt Thanh.
Vừa rồi lúc Tô Thành muốn rủ bọn họ chơi, có vẻ Lâm Duyệt Thanh không cho.
Sau khi nghe Tô Thành nói một hồi, Lâm Duyệt Thanh mới cho qua, để ông chơi với các cháu nhưng chỉ được chơi một ván.
Nếu mình mà đồng ý chơi nữa, chọc bà không vui thì biết làm sao đây?
"Ngươi đó, thật là mau quên đau, lần trước quên bị đau lưng thế nào rồi hả, lần này lại đừng để nó bị làm sao đấy." Không được, nghe Tô Thành đòi chơi nữa, Lâm Duyệt Thanh vội vàng ngăn cản.
Bà còn nhớ rõ lần trước Tô Thành chơi với các cháu, vì cầm vòng thể dục quá mạnh nên bị đau lưng.
Cuối cùng vì tình hình nghiêm trọng mà phải nằm viện tận hai ngày đấy.
"Khụ, khụ… Lần trước là sơ suất, lần này ta sẽ chú ý." Nghe vậy, Tô Thành không nhịn được ho khan lúng túng, Lâm Duyệt Thanh vừa mở miệng là lôi chuyện cũ ra.
"Ông ơi, con không chơi nữa, con muốn về làm bài tập, hôm nay cô giáo giao nhiều bài tập lắm." Thấy thế, Tứ Bảo dứt khoát nói, chuồn đi mất.
Cậu rất biết nhìn sắc mặt, vừa thấy Lâm Duyệt Thanh không cho phép là biết nên làm thế nào.
Nếu lúc này không tránh thì một lát kẹt giữa Tô Thành với Lâm Duyệt Thanh, chơi không được mà không chơi cũng không xong, tuyệt đối khó chịu.
"Haizz~ Haizz~" Nghe vậy, Tô Thành muốn gọi Tứ Bảo lại, nhưng chưa kịp nói gì đã thấy Tứ Bảo chạy nhanh như làn khói.
Rầm!
Tứ Bảo vừa đóng cửa phòng, chắc lần này là muốn gọi cũng không được nữa.
"Vậy còn các con…" Sau đó, Tô Thành lại nhìn mấy đứa còn lại.
"Ông ơi, con cũng phải đi làm bài tập, tối nay bài tập nhiều lắm ạ."
"Đúng đó, tụi con học cùng lớp, phải đi viết bài đây."
"Ừm, lát nữa viết xong bài tập còn phải ôn bài nữa…"
Thấy vậy, mấy đứa còn lại cũng vội vàng chuồn mất, cứ như sợ bị Tô Thành bắt lại vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận