Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 981: Chân cho uốn éo

Chương 981: Chân bị trẹo Ngay sau đó, thầy giáo liền hùng hổ từ trên bục giảng đi xuống.
"Tô Thần, dạo này em làm sao vậy? Mấy hôm nay đi học, có ngày nào tinh thần em được tốt đâu?!!! Hôm nay thì hay rồi, trực tiếp ngủ gật luôn hả!"
Thầy giáo trực tiếp đi đến trước mặt Đại Bảo chất vấn, nếu cứ tiếp tục như vậy thì còn ra thể thống gì, hắn là thầy của bọn trẻ, nhất định phải kịp thời chỉnh đốn Đại Bảo.
"Dạ, dạ hai hôm nay là do tham gia đại hội thể dục thể thao mùa thu của trường, ngày nào em cũng phải dậy sớm đi chạy bộ buổi sáng, rồi sau khi học xong cũng phải đi tập luyện nữa, có lẽ là do hơi mệt..."
Lúc này Đại Bảo ngược lại tỉnh táo, nhưng thầy giáo vẫn còn đang nổi nóng, cậu đành phải cẩn thận giải thích.
Mỗi ngày trời còn chưa sáng đã lôi kéo những người khác chạy bộ buổi sáng, chuyện đó thì cũng thôi đi, nhưng ngay cả thời gian nghỉ giữa giờ cũng không tha, lôi kéo những bạn dự thi khác đi chơi lung tung, nếu mà tinh thần tốt mới là lạ đó!
"Tập luyện hả? Ừm..."
Nghe Đại Bảo nói là do chạy bộ buổi sáng với tập luyện nên mỗi ngày tinh thần mới không phấn chấn, thầy giáo không khỏi trầm ngâm một tiếng, cơn giận trong lòng cũng theo đó mà tan biến bớt.
"Tô Thần, bây giờ em đang ở trường, em phải phân biệt rõ cái nào quan trọng, học tập mới là cái chính của em bây giờ, đại hội thể dục thể thao mùa thu của trường chỉ là để cho các em xả stress, phát triển hoạt động thể dục thể thao nên mới tổ chức, em hiểu chưa?"
Sau khi bình tĩnh lại, thầy giáo lại cẩn thận phân tích cho Đại Bảo nghe, ý là muốn cậu chuyển sự chú ý trở lại việc học tập.
"Hả?"
Đại Bảo nghe mà có chút không hiểu, cậu vẫn luôn cố gắng học tập mà, chỉ là hai ngày nay bị giày vò hơi ác mà thôi.
"Chính là không cho phép em dậy sớm chạy bộ buổi sáng như vậy nữa, mỗi ngày về nhà phải nghỉ ngơi cho thật tốt, thì ngày hôm sau mới có được tinh thần tốt, rồi tan học cũng đừng có đi chạy nhảy lung tung, đi lại nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị tốt cho tiết học sau!"
Lần này, thầy giáo nói rõ luôn, có thể nói là hai ba câu đã chặn luôn con đường tập luyện mà Đại Bảo đã vất vả tìm ra bấy lâu nay.
"Nhưng mà..."
Đại Bảo có chút do dự, vẫn muốn cố gắng tranh thủ cho mình một chút.
Cậu không muốn bỏ cuộc sớm như vậy với cuộc thi chạy tiếp sức 800 mét ở đại hội thể thao mùa thu, nếu vậy, thì thời gian cố gắng dài như vậy chẳng phải là lãng phí công sức sao?
"Không nhưng nhị gì hết, hiện tại việc học của các em mới là quan trọng nhất, nếu như để ta thấy em ngủ gật trong lớp hoặc là tinh thần kém, thì lúc đó chúng ta sẽ nói chuyện kỹ hơn!"
Lần này, thầy giáo trực tiếp quở trách, mà ý tứ ẩn trong lời nói, chính là nếu còn lần sau, thì sẽ không dễ nói chuyện như hôm nay.
Sau đó, Đại Bảo lại ngồi xuống, nhưng mấy lời của thầy giáo, khiến cậu suy nghĩ khó khăn.
Tô Hàng nói không thể đi vận động sau khi ăn tối, bây giờ thầy giáo lại không cho cậu chạy bộ buổi sáng, cùng với nghỉ giữa giờ đi tập luyện, thì thời gian để tập luyện quá ít ỏi.
"Xem ra chỉ có thể đi tập vào lúc bốn giờ chiều, gần đến giờ tan học..."
Suy nghĩ một chút, Đại Bảo vẫn vạch ra một khoảng thời gian để luyện tập.
Bốn giờ chiều gần tan học, bọn họ sẽ có một khoảng thời gian rảnh để chơi đùa và thư giãn, Đại Bảo định hy sinh khoảng thời gian này để tập luyện.
Còn những thời gian khác, thì không được thực tế cho lắm, bởi vì sau khi về nhà còn phải tranh thủ thời gian làm bài tập, làm xong bài tập thì e rằng đã đến giờ ăn tối, càng không có thời gian nào để chen vào được.
Mà sau khi Đại Bảo cùng mấy đứa khác thông báo kế hoạch huấn luyện và điều chỉnh của mình, thì người vui nhất không ai khác ngoài mấy đứa nhỏ.
Cuối cùng thì chúng nó cũng không phải dậy sớm mỗi ngày để chịu khổ, mà có thể an ổn ngủ một giấc ngon lành.
Và Đại Bảo, một khi đã nghiêm túc thì ý chí chấp hành của cậu cũng rất mạnh mẽ, buổi chiều hôm đó cậu đã bắt đầu hành trình tập luyện của mình.
Trong lúc những bạn học khác và mấy đứa khác còn đang chơi đùa, thì Đại Bảo đã một mình ở trên sân trường bắt đầu chạy vòng.
Ngày thứ hai.
"Ừm... Như vậy là được rồi!"
Thầy giáo thấy Đại Bảo hôm nay rõ ràng tinh thần tốt hơn nhiều so với hôm qua, không khỏi gật đầu nhẹ, thầm nói một tiếng.
Xem ra thằng nhóc này cũng biết điều, phân biệt được cái gì quan trọng.
Buổi chiều hôm đó, Đại Bảo vẫn quật cường chạy ra sân trường, bắt đầu buổi huấn luyện của hôm nay.
Thế nhưng, sự cố gắng này của cậu dường như không hề được nữ thần may mắn chiếu cố, buổi chiều hôm đó, cậu lại bị một tai nạn bất ngờ.
Nhà Tô Hàng.
Tút tút
Lúc này, Tô Hàng đang nằm trên ghế sô pha đọc sách, tính toán đọc xong chỗ này rồi đi đón mấy đứa nhỏ tan học về nhà, nhưng điện thoại lại vang lên đúng lúc này.
"Alo! Ai vậy? Ngẩng, đúng, tôi là! Anh nói cái gì?!! Tô Thần bị trẹo chân hả? Chuyện gì vậy... Được, được, tôi đến ngay!"
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt của Tô Hàng lại lộ ra vẻ lo lắng.
Bởi vì, buổi chiều nay Đại Bảo đang chuẩn bị tan học thì đột nhiên bị trẹo chân, Tô Hàng lúc này cũng không rảnh để ý đến việc đọc sách nữa, vội vàng đi qua xem thử một chút mới được.
Ngay lập tức, Tô Hàng lo lắng bất an chạy đến trường, trực tiếp tìm đến lớp học của mấy đứa nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận