Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 603:: Tiểu hài tử cũng là có tôn nghiêm

Chương 603: Tiểu hài tử cũng có tôn nghiêm.
Dù cho qua bao nhiêu năm, buổi họp phụ huynh, những điều thầy cô nói cơ bản chưa từng thay đổi. Đầu tiên luôn là chuyện thành tích học tập. Tiếp đó, Lý Phương Phương sẽ đơn độc khen ngợi một vài học sinh, trong đó bao gồm Đại Bảo, Nhị Bảo, Ngũ Bảo và Lục Bảo.
Thấy mình cũng được cô giáo khen, Lục Bảo khó tin nháy mắt mấy cái, sau đó kích động nắm chặt bàn tay nhỏ. Nàng vừa thẹn thùng nhìn cô giáo, vừa thẹn thùng nghiêng đầu nhìn ba ba. Chú ý tới vẻ mặt "muốn được khen" của con gái, Tô Hàng cười đưa tay xoa đầu nàng.
"Tiểu Nhiên của chúng ta tiến bộ rất nhiều."
"Ta sẽ càng cố gắng hơn!" Mặt Lục Bảo hơi đỏ lên, nghiêm túc căng khuôn mặt nhỏ, mắt mở to gật đầu. Cảm giác được ba ba và cô giáo khen, nàng rất thích! Cứ như thể mình cuối cùng cũng trở nên sáng chói, chứ không phải lúc nào cũng lặng lẽ đi theo sau lưng các anh chị.
"Không cần tạo áp lực cho mình quá lớn." Thấy rõ suy nghĩ của con gái, Tô Hàng ôn tồn dặn dò. Nếu mang trong mình kỳ vọng quá cao, sau này lỡ gặp phải chuyện trái với mong đợi, chắc chắn sẽ bị đả kích rất lớn. Nhưng Lục Bảo hiển nhiên không hiểu điều này. Tiểu nha đầu vẫn đang đắm chìm trong vui sướng, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Cùng lúc đó, Tam Bảo và Tứ Bảo thấy mình không được cô giáo khen thì buồn bã cúi đầu. Miệng nhỏ mếu máo, Tam Bảo vừa nghĩ tới việc sắp bị cô giáo phê bình trước mặt mọi người, trong lòng càng thêm khó chịu. Tứ Bảo cũng không ngừng gãi đầu, ánh mắt thấp thỏm liếc nhìn ba ba và cô giáo. Nếu ba ba biết mình gây họa ở trường, chắc chắn mông mình sẽ nở hoa mất. Nghĩ đến đây, hắn hận không thể ngay lập tức tìm một chỗ trốn đi.
Và đúng lúc hai tên nhóc đang kinh hồn táng đởm thì Lý Phương Phương bình tĩnh tuyên bố kết thúc buổi họp phụ huynh. Nghe thấy vậy, Tam Bảo và Tứ Bảo đồng thời ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Lý Phương Phương. Những học sinh khác có tình cảnh tương tự cũng lập tức thở phào nhẹ nhõm. Thấy phản ứng của bọn chúng, trong mắt Lý Phương Phương lộ ra nụ cười nhạt.
Nàng cất giọng, ho nhẹ nói: "Lục Chính gia trưởng, La Tâm Như gia trưởng, Tô Tiếu Tô Trác gia trưởng, Tôn Xương gia trưởng, Lâm Nhã..." Hàng loạt tên được chậm rãi đọc lên. Nghe đến tên mình, Tam Bảo và Tứ Bảo lại lần nữa ngẩn người. Đúng lúc bọn chúng tò mò không biết cô giáo muốn làm gì, thì Lý Phương Phương đã đọc xong mấy cái tên. Ánh mắt quét một lượt lớp học, nàng bình tĩnh nói: "Những phụ huynh này, hy vọng sau khi kết thúc buổi họp có thể nán lại một chút, tôi còn có vài chuyện liên quan đến con của các vị, muốn trao đổi một lần." "Các vị phụ huynh khác có thể đưa con về."
Nói xong, Lý Phương Phương lễ phép cười một tiếng. Cánh tay khẽ đưa ra phía trước người, Tô Hàng vẫn ngồi yên trên ghế, lẳng lặng chờ những phụ huynh khác rời đi. Bên cạnh hắn, Đại Bảo và Lục Bảo nghi hoặc chớp mắt, không hiểu hành động của cô giáo.
"Ba ba, tại sao cô giáo lại bảo ba ở lại vậy ạ?" Đại Bảo vừa quay đầu, không nhịn được hỏi. Khẽ nhếch miệng, Tô Hàng bình thản đáp: "Bởi vì các em phạm lỗi, cô giáo muốn ba ở lại để nói chuyện."
"À..." Nghe vậy, Đại Bảo nhớ lại nguyên nhân giả bệnh của các em buổi sáng, chợt hiểu ra. Sau đó, cậu nhìn sang các em đang gục đầu xuống bàn, hận không thể chui vào gầm bàn để trốn, vẻ mặt lộ rõ vẻ khó xử. Cậu thật muốn bênh vực các em, nhưng trong tình huống này, thực sự không thể tìm ra lý do. Suy nghĩ một lát, Đại Bảo vẫn có chút bất an hỏi: "Ba ba, ba có đánh các em không ạ?"
"Đánh?" Nghe vậy, Tô Hàng nghiêm túc nghĩ một lát, sau đó như có điều suy nghĩ nói: "Cái đó còn phải xem các em phạm lỗi gì. Nếu là lỗi rất nghiêm trọng, thì ba chắc chắn sẽ đánh." Nói xong, Tô Hàng lại vẻ mặt thành thật gật đầu. Hắn là một người cha giảng đạo lý, nhưng không bao giờ là người cha sẽ nuông chiều con. Trong quá trình chung sống với con cái, nếu như con phạm lỗi, chỉ cần nói lý là giải quyết được, hắn tuyệt đối sẽ không động thủ. Nhưng nếu như việc nói lý không giải quyết được, mà đã nghiêm trọng đến mức phải động tay thì hắn cũng tuyệt đối sẽ không mềm lòng. Trường hợp đó, dù chính mình có đau lòng cũng phải đánh.
Đương nhiên, ở bên ngoài thì vẫn phải giữ thể diện cho con. Vì tiểu hài tử cũng có lòng tự trọng. Muốn đánh, thì về nhà rồi đánh. Nhìn những phụ huynh khác đã bắt đầu đưa con đến nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm, Tô Hàng không hề vội vàng, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Cùng lúc đó, Tam Bảo và Tứ Bảo dường như đã thống nhất với nhau, cùng nhau ủ rũ bước tới. "Ba ba..." Ngước lên nhìn ba ba một chút, hai đứa nhỏ lại vội vàng cúi đầu xuống. Liếc nhìn hai đứa một cái, Tô Hàng vẫn bình tĩnh nói: "Các con có nghĩ ra lý do tại sao cô giáo bảo ba ở lại không?" "... Dạ có." Hai đứa nhỏ ngập ngừng một giây, đồng loạt gật đầu. Thấy bộ dạng ủ rũ của chúng, Tô Hàng thầm cười trong bụng, nhưng vẻ mặt vẫn không hề thay đổi nói: "Vậy thì nói thử xem."
"Ưm..." Nghe vậy, Tam Bảo và Tứ Bảo quay sang nhìn nhau một cái. Một giây sau, Tam Bảo khẽ huých tay Tứ Bảo: "Tiểu Trác, con nói đi." "Chị là chị gái, chị nói đi." Tứ Bảo không khách sáo đáp. Nhíu mày, Tam Bảo tiếp tục nói: "Con là con trai, con nói đi." "Tuy con là con gái, nhưng cũng chẳng khác gì con trai..." "Ai da!"
Tứ Bảo chưa nói hết câu, đã bị Tam Bảo không nhịn được vung tay đánh vào đầu một cái. Phì phì nhìn đệ đệ, Tam Bảo không thể chịu nổi nói: "Con còn nói ta là con trai nữa, ta sẽ gọi con là em gái trước mặt mọi người cho coi!"
"Con... Con không nói nữa là được chứ gì." Đối mặt với sự uy hiếp của chị gái, Tứ Bảo trong nháy mắt sợ hãi. Vừa nghĩ tới cảnh bị chị gọi là em gái trước mặt mọi người, toàn thân hắn đã nổi da gà. Nam nhi là phải là nam nhi! Tuyệt đối không thể là cô nương được! Dở khóc dở cười nhìn hai đứa nhỏ vẫn đang cãi nhau, Tô Hàng nhíu mày, giả vờ tức giận nói: "Sao nào? Muốn để hai con oẳn tù tì, ai thua thì người đó nói à?"
Thấy vẻ mặt của ba, hai đứa nhỏ ăn ý đáp "Không cần". Lại giằng co một hồi, Tam Bảo đành chấp nhận số phận mím môi nhỏ, rồi nhỏ giọng lầu bầu: "Chính là hôm đó chúng con chơi ở hành lang, lỡ làm vỡ cái chậu hoa cô giáo đặt trên bệ cửa sổ..." "Sau đó... Sau đó bọn con bị cô chủ nhiệm mắng, cô phạt bọn con quét hành lang một tuần ạ."
Nói xong, Tam Bảo khẽ liếc nhìn, cẩn thận quan sát biểu cảm của ba. Mắt khẽ nheo lại, Tô Hàng lắc đầu nói: "Chỉ có chuyện này thôi sao? Nếu chỉ là chuyện này, thì thầy cô cũng không cần phải giữ ba ở lại để nói chuyện riêng làm gì." Với cả chuyện này, chính mình đã biết từ lâu. Ngay cái hôm hai đứa gây chuyện, Lý Phương Phương đã nhắn tin cho mình rồi, mình còn bồi thường tiền chậu hoa cho cô giáo nữa. Cho nên chuyện này, tuyệt đối không phải là nguyên nhân chính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận