Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 614:: Ta là ba nàng, đương nhiên muốn để ta đến phụ trách

Chương 614: Ta là ba nàng, đương nhiên muốn để ta đến phụ trách.
Thấy Tứ Bảo tích cực như vậy, Lý Phương Phương không khỏi ngẩn người. Một giây sau, nàng cười nhẹ gật đầu. "Có thể, vậy hai hạng mục còn lại, hai người các ngươi tham gia nhé." Lý Phương Phương nói xong, nhìn về phía hai nam sinh không hé răng kia.
Hai nam sinh nhìn nhau một chút, không tình nguyện gật đầu. Giải quyết xong vấn đề bên nam sinh, Lý Phương Phương lại nhìn sang bốn nữ sinh Ngũ Bảo. "Các em thì sao? Đã quyết định tham gia cái gì chưa?"
"..." Đối mặt câu hỏi của Lý Phương Phương, bốn cô nhóc nhìn nhau, khá là xoắn xuýt. Một lát sau, Ngũ Bảo giơ tay nhỏ, căng thẳng mặt mày nói: "Em tham gia chạy tiếp sức ạ." "Được, Tô Yên chạy tiếp sức." Lý Phương Phương gật đầu, tiện tay ghi tên Ngũ Bảo.
Ngay khi Lục Bảo còn hơi ngơ ngác, một nữ sinh khác đột nhiên giơ tay nói: "Em tham gia nhảy xa tại chỗ ạ!" "Triệu Duyệt, nhảy xa tại chỗ." Ghi lại tên cô bé, Lý Phương Phương lại nhìn Lục Bảo và một nữ sinh khác: "Còn hai suất ném bóng tennis, giao cho hai em nhé."
"Hả?" Nghe vậy, Lục Bảo không kịp phản ứng chớp mắt mấy cái. Cùng cô bé ném bóng tennis chung, cô nàng bĩu môi, không vui nằm ườn ra bàn. Bối rối nhìn quanh, Lục Bảo lại khẩn trương nhìn Lý Phương Phương. Ném bóng tennis ư? Cô bé chưa bao giờ luyện tập cái này... Nhưng cô bé cũng không muốn cãi lời cô giáo. Căng thẳng người nhỏ bé do dự một hồi, Lục Bảo vẫn lặng lẽ gật đầu. Bên cạnh, Nhị Bảo, Tam Bảo và Ngũ Bảo nhìn phản ứng của cô, lo lắng nhíu mày.
Một lát sau, Nhị Bảo chủ động giơ tay nhỏ, giọng nói mềm mại: "Thưa cô, em có thể thay Tiểu Nhiên tham gia ném bóng tennis không ạ?" "Em?" Lý Phương Phương dừng bút, ngạc nhiên nhìn Nhị Bảo. Nàng lại quay sang Lục Bảo, hỏi: "Tô Nhiên, em nghĩ sao? Muốn chị gái thay mình tham gia không?" "Em..." Đối diện câu hỏi của cô, Lục Bảo nhất thời không biết làm sao. Cô bé không muốn tham gia ném bóng tennis. Không chỉ ném bóng tennis, các cuộc thi khác cô bé cũng không muốn tham gia. Nhưng chị gái đã có hạng mục rồi. Nếu tham gia hai hạng mục, có lẽ chị ấy sẽ mệt mất? Với lại ba ba từng nói rất nhiều lần, mình phải trở nên dũng cảm hơn, không thể quá dựa dẫm vào các anh chị... Nghĩ đến đây, Lục Bảo cắn nhẹ môi, kiên quyết nhìn Lý Phương Phương. "Thưa cô, em muốn tự mình tham gia." "Được." Gật đầu, Lý Phương Phương tiếp tục ghi tên Tô Nhiên vào danh sách.
Thấy em gái muốn tự mình tham gia, Nhị Bảo kinh ngạc mở to mắt. Bất quá cô bé không nói gì, ngược lại mỉm cười dịu dàng với Lục Bảo, sau đó giơ ngón tay cái lên. Đối diện sự khích lệ của chị gái, Lục Bảo thẹn thùng hé miệng cười. Tuy cô bé vẫn không muốn tham gia thi đấu, nhưng luôn cảm thấy lần này mình đã không làm sai.
... Thảo luận xong chuyện đại hội thể thao, Lý Phương Phương liền tuyên bố tan học. Khi mấy nhóc đến cửa trường, Tô Hàng đã đợi sẵn. Thấy mấy bảo bối nhà mình tinh thần khá tốt, Tô Hàng cười dẫn bọn trẻ lên xe. "Ông bà nội và ông bà ngoại đến rồi, mang đồ ăn vặt cho các con đấy." Nghe tin tốt này, mấy nhóc lập tức kích động. Tam Bảo còn ôm mặt nhỏ, nhịn không được oằn mình trên ghế, vừa xoay vừa đắc ý lẩm bẩm: "Ha ha, thích nhất ông bà nội và ông bà ngoại!"
Nghe tiếng lẩm bẩm của cô bé, Tô Hàng nhíu mày, trong lòng nhen nhóm chút ghen tuông. "Sao thế? Ba ba không mua đồ ăn vặt cho con, con liền xếp ba ba ra sau rồi à?" "Làm gì có!" Chu miệng nhỏ phản bác một câu, Tam Bảo bi bô làm nũng: "Ba ba với mụ mụ không ai sánh bằng mà ~" "Ừm... Ba ba với mụ mụ xếp vị trí không, không so đo vẫn ở trên cả mọi người!" Nói xong, Tam Bảo lại cười, mắt cong cong như trăng khuyết.
Nghe cô nhóc dỗ ngọt, Tô Hàng hài lòng khởi động xe. "Đi thôi, về nhà nào!" "À ba ba, Tiểu Yên và Tiểu Nhiên cũng báo danh thi đấu." Đại Bảo nhân cơ hội này nói ra. Nghe vậy, Tô Hàng nhìn Ngũ Bảo và Lục Bảo qua gương chiếu hậu, kinh ngạc. "Không phải các con không muốn tham gia sao?" "Vì cô nói không đủ người." Ngũ Bảo nói xong, phiền muộn nhìn ra ngoài cửa sổ. Thấy Ngũ Bảo phản ứng vậy, Tô Hàng cười nhẹ, thuận miệng hỏi: "Vậy hai con tham gia môn gì?" "Con chạy tiếp sức." Ngũ Bảo nhỏ giọng. Lục Bảo có chút ngại ngùng lắc người, nói khẽ: "Con ném bóng tennis ạ." "Ném bóng tennis?" Nghe Lục Bảo trả lời, Tô Hàng hơi kinh ngạc. Ngũ Bảo chạy tiếp sức thì hắn quen rồi. Nhưng cái món ném bóng tennis này, hắn chưa từng thấy bao giờ. "Ném bóng tennis thế nào?"
"Cô bảo tạ quá nặng với tụi con, cô thể dục liền đổi thành bóng tennis, để tụi con ném bóng." Đại Bảo nghiêm túc giải thích. "Ra là vậy." Gật gù, Tô Hàng khóe môi hơi nhếch lên, cười nhìn Lục Bảo. "Tiểu Nhiên của ba biết ném bóng tennis không?" "Dạ không..." Bị ba ba chỉ trúng điểm yếu, Lục Bảo càng xấu hổ cúi đầu. Khi cô bé đồng ý, hoàn toàn quên mất chuyện mình biết hay không. Lúc này qua nhắc nhở của ba ba, mới nhớ mình chưa từng thử bao giờ. "Không sao, chẳng phải cuối tuần này các con mới thi thể thao à? Trước đó, ba ba sẽ dạy con." Tô Hàng cười khẽ. Tam Bảo ngẩng mặt, chu mỏ nói: "Nhưng mà ba ba, nhà mình không có bóng tennis ạ." "Dễ thôi." Nhướng mày với con gái qua gương chiếu hậu, Tô Hàng bình tĩnh nói: "Không có thì một lát ba ghé mua mấy cái là được."
... Nửa tiếng sau, tại phòng khách. Nhìn năm thùng bóng tennis trên bàn trà, Lâm Giai bất đắc dĩ thở dài. "Lão công, đây là mấy trái bóng tennis vậy?" Khẽ ho, Tô Hàng bình tĩnh nói: "Cũng không nhiều, mỗi thùng có bốn quả thôi mà." "Vậy tính ra cũng có hai mươi quả rồi..." Cười khổ mở một thùng ra, Lâm Giai cầm một trái bóng tennis, nói: "Chỉ để Tiểu Nhiên tập thì làm gì hết nhiều vậy?" "Anh sợ nó lạc mất, với cả mập mạp cũng có thể chơi mà." Tô Hàng nói xong, cũng cầm một trái bóng tennis, tiện tay ném về phía mèo mập.
Vốn đang nằm trên giá, nhàn nhã phe phẩy đuôi, mèo mập vừa thấy bóng tennis bay tới liền bật dậy, kêu meo một tiếng lao về phía bóng. Thấy mèo mập ôm bóng chơi vui vẻ, Tô Hàng chỉ vào nó cười: "Nhìn này, Tiểu Nhiên không dùng hết, có thể cho nó làm đồ chơi." "Dùng bóng tennis làm đồ chơi cho mèo, đúng là lãng phí quá đi." Bất đắc dĩ nói một câu, Lâm Giai lại nhìn Lục Bảo đang tò mò nhìn bóng tennis, cười hỏi: "Nói đi thì nói lại, ai sẽ dạy Tiểu Nhiên đây?" "Đương nhiên là..." "Để ta." Tô Hàng chưa kịp nói hết, thì bị cha của mình là Tô Thành giành lời. Mang theo vài phần kiêu ngạo hắng giọng, Tô Thành bình tĩnh cười: "Hồi trẻ ta cũng từng tham gia các giải đấu tennis chuyên nghiệp đấy." "Chuyện này, cứ để ta đi!"
"..." Thấy ba xung phong nhận việc này, Tô Hàng khẽ giật mình, rồi nhíu mày. Hắn lập tức bước lên trước, đứng trước mặt ba mình, nghiêm túc nói: "Cha, con mới là ba của Tiểu Nhiên." "Chuyện này, đương nhiên là phải để con phụ trách."
Bạn cần đăng nhập để bình luận