Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 470: Gia gia nãi nãi phòng ở mới

Chương 470: Nhà mới của ông bà Cửa xe đóng lại, sáu đứa nhỏ lại nhoài người ra, không ngừng vẫy tay nhỏ. Mấy đứa nhóc kia nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ một hồi, phát hiện đây không phải đường về nhà, tò mò nhìn ba ba.
"Đi nhà ông bà."
"Ừm... Coi như thế đi." Tô Hàng gật đầu.
"Trong nhà mới cũng có thật nhiều thật nhiều đồ chơi sao?" Đứa nhỏ lại hỏi.
Lần này, Tô Hàng cười lắc đầu: "Không, trong nhà mới không có đồ chơi."
"Tại sao vậy..."
Nhăn đôi mày nhỏ, Tam Bảo có chút thất vọng hỏi thăm.
"Ông bà không chơi đồ chơi, trong nhà mới đương nhiên không có đồ chơi."
"Vậy... Vậy đồ chơi của chúng ta, có thể mang đến nhà mới của ông bà không?"
Ngồi một bên, Lục Bảo cất giọng nói mềm mại.
Nhíu mày suy nghĩ, Tô Hàng cười nói: "Chuyện này, lát nữa con có thể hỏi ông bà."
Nghe ba ba trả lời, mấy đứa nhóc rơi vào xoắn xuýt.
Thấy các anh chị em khác cũng nói ra ý giống vậy, bọn chúng lại nhanh chóng ngẩng đầu lên...
Nhà là tiền đặt cọc mua rồi, hai vị trưởng bối ở cũng có thể an tâm chút.
Một đường dẫn theo đám nhóc vào thang máy lên tầng ba, Tô Hàng nhìn mấy đứa nhỏ bên cạnh đã không đợi được nữa, đề nghị: "Các con bấm chuông cửa, hay là ba ba làm?"
"Chúng con!"
Sáu đứa bé đồng thanh trả lời.
"Ngô..."
Hắn xoay người nhỏ lại thành một vòng.
Mấy đứa nhóc đồng thời đưa tay nhỏ ra sau lưng.
"Oẳn tù tì..."
Theo tiếng hô của Đại Bảo, sáu bàn tay nhỏ cùng lúc duỗi ra.
"Là Tiểu Ngữ thắng!"
Cô bé vui vẻ hô một câu, sau đó nhanh chân đi đến trước mặt ba ba.
"Ba ba, Tiểu Ngữ bấm chuông cửa."
Nói xong, Nhị Bảo dang rộng tay, chân nhỏ kiễng lên.
Nhìn cô bé mềm mại trước mắt, Tô Hàng mỉm cười, ôm cô bé lên.
"Nào, bấm đi."
Leng keng!
Ngón tay nhỏ nhắn, dùng sức ấn lên chuông cửa.
Có lẽ sợ ông bà không nghe thấy, ấn xong một lần, Nhị Bảo lại tiếp tục ấn thêm lần nữa.
Mấy đứa nhỏ khác, nhao nhao ném tới ánh mắt ngưỡng mộ.
Két!
Ngay khi Nhị Bảo chuẩn bị bấm lần thứ ba, cánh cửa lớn nặng nề mở ra.
Lâm Giai vừa mở cửa, đã thấy ngay Nhị Bảo đang trừng đôi mắt to tròn xoe.
"Tiểu Ngữ?"
"Ma ma ~"
Miệng nhỏ chu ra, Tam Bảo nhanh như chớp chui giữa Tô Hàng và Lâm Giai vào nhà.
Cô bé vừa vào nhà đã bắt đầu thân mật gọi ông bà.
Nghe thấy tiếng động, Tô Thành và Lâm Duyệt Thanh vội vàng từ phòng bếp đi ra.
Mấy đứa nhóc kia cũng không khách khí.
Lần lượt chu miệng nhỏ hôn lên mặt bà một cái.
Nhìn hai người sáu đứa đang ôm nhau thành một vòng trước mặt, Tô Hàng bất đắc dĩ cười một tiếng, ôm Lâm Giai nói: "Cha mẹ bọn họ khi nào tới?"
"Đang trên đường, sắp đến rồi."
Nói xong, Lâm Giai quay người, giúp Tô Hàng tháo khăn quàng cổ xuống, rồi đẩy anh vào trong.
"Anh cũng mau vào trong cho ấm, mặt cóng cả lên rồi."
"Anh một đại trượng phu, không sao cả."
Không để ý lắc đầu, Tô Hàng cười chuyển qua chuyển lại trong phòng.
Bất quá hai người đều là người hoài cổ.
Tuy nói là nhà mới, nhưng cách bài trí lại không khác gì so với nhà cũ trước kia.
Trong lúc Tô Hàng đi quanh, mấy đứa nhỏ kia đã hỏi ra vấn đề chúng quan tâm nhất.
Lời này vừa nói ra, đối với sáu đứa nhỏ mà nói, có thể nói là ném một cục đường cực lớn.
"Đi."
Nhìn thấy dáng vẻ giật mình của mấy đứa nhóc, Lâm Giai có chút lo lắng nhỏ giọng nói: "Bọn nó có quấy rầy cha mẹ không?"
"Không đâu."
Lắc đầu, Tô Hàng cười nói: "Cha mẹ giờ còn ước gì bọn chúng ngày nào cũng tới ấy chứ."
"Với lại Đại Bảo bọn chúng hiểu chuyện, sẽ không làm ồn quá đâu."
Đối với các bậc trưởng bối, hai vợ chồng bọn họ sống hạnh phúc, họ không còn gì phải lo lắng nữa.
Hai năm nay, những nơi các bậc trưởng bối muốn đi cũng đều đã đi hết, những việc muốn làm cơ bản cũng đã thử qua.
Tâm tư còn lại, gần như đều đặt lên người mấy đứa nhỏ.
Cười xoa mặt Lâm Giai, Tô Hàng lại nhìn về phía phòng giải trí, yên tâm đi về phía nhà bếp.
Có cha mẹ ở cùng, hai vợ chồng cuối cùng cũng có thể thong thả cùng nhau nấu một bữa cơm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận