Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1048: Không có thương lượng

Bọn họ đem ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Lâm Giai, hy vọng có thể nhận được câu trả lời khác từ nàng."Ba ba các con nói không sai. Đã tất cả mọi người đều là anh em ruột, muốn đi du lịch thì cùng nhau cố gắng." Câu nói này quả thực chính là lời tuyên án sinh tử của bọn họ, dù sao ở nhà, Lâm Giai có quyền lên tiếng quan trọng nhất."Không còn cách nào, mọi người hãy chấp nhận số phận đi, về nhà học cho giỏi." Tứ Bảo sau khi tham gia cuộc thi võ thuật, tâm tính rõ ràng đã thay đổi. Ngày trước, chắc chắn lúc này hắn sẽ phản đối quyết định của cha mẹ, nhưng bây giờ hắn đã có thể bình tĩnh nghe theo lời cha mẹ.
Mấy đứa trẻ đồng loạt lộ ra vẻ mặt khổ sở, chúng còn chưa chơi đã thì đã phải về đi học.Từ lúc rời đi đến giờ cũng không lâu, chỉ là đợi đến khi bọn họ thi xong, đã là buổi chiều, mua vé buổi tối, cũng phải gần sáng mới về đến nhà. Ngày hôm sau 8 giờ đã phải đến trường, đối với đám trẻ con này mà nói, có chút quá mệt mỏi.Lâm Giai và Tô Hàng dù có chút xót con, nhưng cũng phân rõ cái gì quan trọng hơn, dù có mệt thì việc học vẫn phải đặt lên hàng đầu.
Sáng sớm, hai người tự mình đưa bọn trẻ đến trường."Em thấy lần sau có cuộc thi võ thuật thế này, vẫn là không nên tùy tiện mang bọn nhỏ đi, anh xem vừa nãy trên đường, chúng nó đứng cũng muốn ngủ gục rồi." Lâm Giai dù kiên quyết đưa con đi học, không có nghĩa là không hề xót con. Dù sao bọn nhỏ còn nhỏ tuổi."Tứ Bảo có thiên phú về võ thuật, kỳ thực việc phát triển theo hướng này cũng không có gì không tốt." Tô Hàng lắc đầu, không đồng tình lắm với ý kiến của vợ."Cái gì gọi là không có gì không tốt? Chuyện này hoàn toàn không tốt. Anh không thấy Tứ Bảo bị thương lúc thi đấu vòng hai sao?" Lâm Giai nghe vậy, lập tức lớn tiếng, đầy vẻ không đồng ý.
Nếu như lần này Tứ Bảo không bị thương thì không sao, nhưng hết lần này tới lần khác Tứ Bảo bị thương, điều này làm Lâm Giai nhận ra rằng con đường học võ này, gian khổ hơn bất cứ con đường nào, hơn nữa có thể bị thương bất cứ lúc nào.Mấy ngày nay Lâm Giai đặc biệt đi tìm hiểu các chuyện liên quan đến võ thuật. Không tìm hiểu thì thôi, tìm hiểu rồi trong lòng vô cùng hoảng sợ, có rất nhiều người theo nghiệp võ có thể sẽ bị di chứng, hơn nữa còn có thể bị thương trên lôi đài. Một số vết thương, cả đời cũng không thể lành lại được.
Nghề này quá nguy hiểm, hoàn toàn không phù hợp với những gì Lâm Giai tưởng tượng.Nàng chỉ muốn con cái mình khỏe mạnh vui vẻ trưởng thành, đi thi đấu võ thuật để mang huy chương về cho gia đình là chuyện hoàn toàn không quan trọng."Con trai bị thương cũng là chuyện bình thường thôi mà. Hơn nữa, em thấy rõ ràng là Tứ Bảo có chút thích võ thuật." Tô Hàng cố gắng giải thích cho Tứ Bảo, dù sao nếu Tứ Bảo không thích võ thuật thì cậu bé đã không kiên trì đến cùng để tham gia trận chung kết."Bị thương một chút thì được, nhưng những vết thương đó không được giống như gãy xương hay trật khớp, bị thương nặng thế." Lâm Giai cũng biết con trai không thể quá nuông chiều, nhưng tay đã bị trật khớp, vậy có thể gọi là vết thương nhỏ sao?
Tô Hàng không trả lời, Lâm Giai là một người mẹ, quan tâm con cái hơi nhiều, cảm thấy vết thương này hơi nặng, nhưng với một người cha, vết thương đó thực ra rất bình thường.Nhưng nhìn thấy Lâm Giai càng nói càng kích động, Tô Hàng cũng hiểu bây giờ không thể mở miệng giải thích với Lâm Giai, bọn nhỏ bây giờ còn nhỏ, tương lai phát triển như thế nào, phải xem lựa chọn của chính bọn nhỏ. Hiện tại kết luận cũng còn quá sớm."Trước đừng bàn vấn đề này, chúng ta đi mua ít đồ ăn ngon đã. Để về làm bữa cơm cho bọn trẻ!" Hôm qua đi suốt đêm về, hôm nay vừa sáng đã lên xe đưa bọn trẻ đi học. Không cho chúng nó nghỉ ngơi nhiều, bọn nhỏ trong lòng vốn đã có chút ý kiến, nếu còn không làm một bữa cơm ngon để an ủi chúng nó thì không chừng chúng nó sẽ ồn ào thế nào?Nhà Tô Hàng có đến sáu đứa trẻ, mà cùng nhau ồn ào, khung cảnh đó cũng có thể gọi là hoành tráng.
Lâm Giai gật đầu, đồng ý với ý kiến của Tô Hàng, đi mua nguyên liệu nấu ăn ngon, làm một bữa cho bọn trẻ đúng là rất cần thiết.Thế nhưng, điều mà hai người không ngờ tới là, đồ ăn còn chưa mua xong, giáo viên ở trường đã gọi điện đến."Vợ ở nhà chuẩn bị đồ ăn trước đi, đợi anh về rồi nói chuyện." Tô Hàng xoa xoa trán, đau đầu.Mấy đứa này mới sáng đưa đi học, lúc này đã bắt đầu bị gọi phụ huynh. Tần suất bị gọi của chúng nó, quả thực là hơi cao.Nhưng nghĩ lại việc có đến sáu đứa trẻ ở chung một lớp, thỉnh thoảng bị gọi lên cũng là chuyện không thể trách được."Chắc chắn chúng lại gây ra chuyện gì đó rồi, em nghĩ em vẫn nên đi cùng đi." Thông thường, giáo viên có chuyện gì đều nói qua điện thoại với họ, giờ lại trang trọng gọi cả hai đến văn phòng thì ít khi xảy ra.Chuyện này trong lòng Lâm Giai đã trở thành chuyện lớn rồi."Nếu em cũng đi thì tối chúng ta lại phải đi ăn ngoài thôi." Tô Hàng bất đắc dĩ mở miệng, nhìn vợ.Một gia đình lớn tổng cộng có tám người, mà tất cả đều đi ăn ngoài thì tốn kém quá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận