Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 391: Đây là ông ngoại tự mình làm chocolate

Chương 391: Đây là ông ngoại tự mình làm chocolate
Hàn Oánh Oánh tựa hồ có chút xấu hổ.
Nói xong, mặt nàng ửng đỏ.
Thấy Tô Hàng chưa vội trả lời, nàng lại vội nói: "Anh rể, nếu anh không có thời gian thì thôi ạ."
"Để ta nghĩ xem."
Tô Hàng vừa nói vừa tính toán lịch trình gần đây của mình.
Bản thân hắn cũng có một món đồ gỗ điêu khắc muốn làm.
Bất quá món này không quá phức tạp, không tốn bao nhiêu thời gian.
Ngoài ra...
Ngoài việc thường ngày chăm sóc mấy đứa nhỏ, cũng không có việc gì khác.
Chỉ là hai ngày nữa, hắn định dẫn mấy đứa nhỏ đi xem lớp bơi trẻ em, cho bọn chúng đăng ký học bơi.
Nếu vậy thì...
Nghĩ đến đây, Tô Hàng liền hỏi: "Hoạt động này của các cháu khi nào kết thúc?"
"Đến cuối học kỳ này ạ." Hàn Oánh Oánh vội trả lời.
Nghe vậy, Tô Hàng gật đầu: "Vậy thì không thành vấn đề."
"Ta thỉnh thoảng sẽ dẫn Tiểu Thần và các em ra ngoài, nếu không có thời gian, ta sẽ báo cho cháu trước."
"Vâng ạ, làm phiền anh rể."
Thấy Tô Hàng đồng ý, Hàn Oánh Oánh yên tâm nở nụ cười tươi.
Cảm xúc căng thẳng của nàng cũng dịu lại.
Gật đầu, Tô Hàng trở lại bếp.
Lâm Giai thì dẫn Hàn Oánh Oánh trở lại phòng khách, cùng mấy vị trưởng bối ngồi trò chuyện.
Bên cạnh bàn trà.
Mấy đứa nhỏ đang say sưa ăn kẹo bà dì cho.
Chỉ thấy miệng nhỏ của chúng không ngừng nhai, ai nấy đều ăn ngon lành.
Dường như món kẹo này chính là mỹ vị nhất trên thế giới.
Đúng là đối với lũ trẻ, sức hấp dẫn của kẹo đường, không gì sánh bằng.
Dù ba nấu ăn rất ngon, nhưng đối với mấy đứa nhỏ, thỉnh thoảng được ăn kẹo, vẫn rất là tuyệt vời.
Lâm Giai không chút nghi ngờ.
Nếu bắt chúng chọn giữa cơm ba nấu và kẹo đường, chắc chắn chúng không do dự chọn kẹo đường.
Nhưng nếu ba làm bánh ngọt tráng miệng thì lại là chuyện khác.
"Mẹ ơi!"
Thấy mẹ tới, Tam Bảo lập tức bi bô chạy đến.
Cô bé cười ngọt ngào, khóe miệng còn dính nước đường.
Thấy vậy, Lâm Giai rút giấy lau miệng cho cô bé, vội hỏi: "Con đã súc miệng chưa?"
"Ngô... Chưa ạ!"
Cô bé thật thà lắc đầu.
Một giây sau, cô bé đã lắc mông nhỏ quay người, cộp cộp chạy đến cạnh bàn trà, khẽ giật tay ông ngoại.
"Ông ơi, nước!"
"... "
Lặng lẽ nhìn một đoàn người tí hon trước mặt, Lâm Bằng Hoài im lặng nửa giây, rồi dứt khoát rót nước.
Ngay lúc ông rót nước, một bàn tay nhỏ khác cũng đưa tới.
"Ông ơi, quà!"
Đưa tay ra đòi, là Tứ Bảo.
Cậu bé ôm chặt quà của ông bà nội, bà ngoại và dì, ngẩng đầu chớp mắt, mặt đầy mong chờ nhìn ông ngoại.
Động tác rót nước khựng lại.
Lâm Bằng Hoài đưa nước cho Tam Bảo, ho nhẹ một tiếng, nói với Tứ Bảo: "Ông đã chuẩn bị quà cho con, bà ngoại vừa đưa cho con rồi."
"Hả?"
Nghe vậy, cậu bé có chút không hiểu.
Thấy vậy, Lâm Giai lập tức bước lên, quay cậu bé về phía mình, rồi giải thích: "Tiểu Trác, quà vừa nãy bà ngoại đưa cho con ấy, là của ông ngoại và bà ngoại cùng chuẩn bị cho con đấy."
"Cho nên quà đó, không chỉ là của bà ngoại tặng, mà còn là của ông ngoại nữa."
"Ngô..."
Nghe lời giải thích này, Tứ Bảo lại cúi đầu nhìn vào món quà trong lòng.
Đầu óc cậu bé vẫn có chút khó hiểu.
Sao quà của ông bà nội lại riêng ra.
Còn quà của ông bà ngoại thì lại là chung.
Bất quá sau khi nghe lời giải thích này, cậu bé không còn nằng nặc đòi quà ông ngoại nữa.
Mấy đứa nhỏ sau khi mở quà ra, trực tiếp ôm đồ chơi vào phòng ngủ nhỏ, cười đùa chạy nhảy chơi đùa.
Nghe tiếng động trong phòng ngủ nhỏ, Đường Ức Mai cười, nhỏ giọng nói với con gái: "Thực ra, ba con có chuẩn bị quà đấy."
"Chỉ là ông ấy nghĩ mãi, thấy món quà không được đẹp, nên cuối cùng quyết định không cho nữa."
"Hả? Quà gì vậy mẹ?"
Nghe vậy, Lâm Giai thêm phần hiếu kỳ.
Liếc nhìn bạn già đang đánh cờ bên cạnh, Đường Ức Mai lại cười khẽ nói: "Ông ấy làm chocolate cho mấy đứa nhỏ."
"...Chocolate?!"
Im lặng một giây, Lâm Giai không kìm được kinh hô.
Cảm thấy mình hơi lớn tiếng, nàng lại vội vàng che miệng.
Lâm Bằng Hoài lờ mờ nghe được hai chữ "chocolate", thân thể khẽ giật mình.
Nhưng để tránh xấu hổ, ông vẫn giả vờ không nghe thấy, tiếp tục đánh cờ.
Chỉ là bàn tay cầm quân cờ, hơi do dự.
Nhìn cái tâm trạng đó thì không tập trung vào việc đánh cờ nữa rồi.
Lén nhìn ba, Lâm Giai hạ giọng, tiếp tục hỏi: "Sao ba lại đột nhiên muốn làm chocolate vậy mẹ?"
Vừa nghĩ tới ba tự tay làm, nàng đã thấy khó tin nổi.
Một người từ lâu không bước chân vào bếp, xưa nay ghét đồ ngọt như ba, lại chủ động làm chocolate...
Nghĩ sao cũng thấy vô lý!
Che miệng cười, Đường Ức Mai nhỏ giọng nói: "Ông ấy cứ nghĩ mãi không ra tặng gì."
"Sau đó hôm gọi điện, mấy đứa nhỏ lén nói với ông ấy là muốn ăn chocolate."
"Thế rồi ba con cảm thấy mua chocolate không tốt, với lại làm quà sinh nhật thì không có thành ý."
"Cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại, ông ấy quyết định tự mình làm."
Nói đến đây, Đường Ức Mai dường như nhớ lại chuyện thú vị nào đó, liền nói tiếp: "Ba con người từ lâu không vào bếp, không biết ông ấy làm chocolate sẽ ra làm sao nữa."
Cười cười, Đường Ức Mai nói tiếp: "Ban đầu ông ấy định làm chocolate hình gấu con."
"Kết quả lúc làm xong, nó biến dạng hết cả."
"Mẹ nếm thử một lần, thấy vị không đúng, ngọt quá."
"Vậy à..."
Cười nhạt một tiếng, Lâm Giai vừa suy nghĩ vừa hỏi: "Mẹ, chocolate ba làm, hôm nay có mang đến không?"
Hiểu ý con gái, Đường Ức Mai cười khẽ gật đầu nói: "Ông ấy không muốn mang, mẹ lén mang đến."
"Vậy thì lấy ra đi."
Nháy mắt với mẹ, Lâm Giai nhanh chóng đứng dậy, đi vào phòng ngủ chính.
Cùng lúc đó, Đường Ức Mai cũng đứng dậy theo, đến trước một chiếc tủ, lấy ra hộp chocolate đã gói từ trong túi của mình.
"Oa!"
"Muốn!"
"Xông lên!"
Ngay khi bà cầm hộp chocolate trở lại ghế sofa, mấy đứa nhỏ hưng phấn kêu lên, rồi dưới sự dẫn đầu của mẹ, chúng lao ra khỏi phòng ngủ nhỏ.
Mấy đứa nhỏ gần như không chút do dự nhào vào trước mặt ông ngoại.
Lâm Bằng Hoài bị chúng nhào vào mà ngơ ngác, không hiểu chuyện gì, thì đồng loạt lũ trẻ ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt tươi cười ngây thơ nhìn ông, khóe miệng lũ trẻ hơi nhếch lên, đồng thanh ngọt ngào hô: "Cảm ơn ông ngoại ạ!"
"Hả?"
Ngơ ngác nhìn mấy cục cưng mình yêu đến tận tim, Lâm Bằng Hoài há hốc mồm, càng thêm nghi hoặc.
Ngay khi ông còn đang không rõ chuyện gì thì Đường Ức Mai cười đưa chocolate lên bàn.
Mấy đứa nhỏ vừa nhìn thấy chocolate thì lập tức như ong vỡ tổ ào tới.
Đút chocolate vào miệng, chúng cùng lúc vui vẻ nheo mắt lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận