Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1655: Phụ tử ở giữa tranh cãi

"Được thôi, vậy chúng ta không nói những chuyện này nữa!" Tô Hàng thấy vậy liền không tiếp tục thảo luận vấn đề này, hắn nhìn đồng hồ."Bây giờ vừa đúng 1 giờ 30 chiều, hay là chúng ta có thể đi chơi một chút cho thật đã, rồi buổi tối ra ngoài ăn đồ ngon rồi về nhà, các ngươi thấy sao?"
"Thật á? Tuyệt vời!"
Các bé đồng loạt reo hò.
Tô Hàng dùng ánh mắt hỏi ý vừa nhìn về phía Lâm Giai.
"Anh mời khách hả?" Lâm Giai hỏi vậy.
"Đương nhiên!"
"Được, vậy đi thôi."
Nghe mẹ mình cũng trả lời như thế, tiếng hoan hô của các bé càng thêm lớn.
Dù sao, dường như bọn nhỏ đã rất lâu rồi không được cùng ba ba mẹ đi chơi.
Các bé thỏa thích chơi đùa ở khu vui chơi trẻ em, nhìn thấy các con vui vẻ, Tô Hàng vẫn luôn căng thẳng thần kinh cuối cùng cũng có thể thả lỏng.
Hắn nhìn về phía Lâm Giai đang thoải mái ngồi trên ghế, không nhịn được đi đến sau lưng Lâm Giai, nhẹ nhàng xoa bóp vai cho cô.
"Thời gian này anh cứ bận rộn làm việc trong phòng, em chắc cũng mệt lắm nhỉ?"
"Hừ, nghĩ bù đắp cho em à?"
Nghe Lâm Giai nói vậy, Tô Hàng khẽ mỉm cười, ghé vào tai Lâm Giai nhẹ giọng nói: "Được, chờ về nhà anh sẽ bù đắp cho em."
Lời nói mập mờ của Tô Hàng khiến gò má Lâm Giai hơi ửng đỏ, Tô Hàng thấy mình đạt được mục đích liền đắc ý quay về ghế ngồi.
"À đúng rồi, anh có gọi điện thoại cho Thiếu Đình chưa?" Lâm Giai quay đầu nhìn Tô Hàng.
"Chưa, sao vậy?"
"Không phải trước đây chúng ta đã nói rồi sao? Quà là quà, tiền mừng là tiền mừng. Quà anh không đưa trước cho nó, hôm kết hôn khách khứa đông như vậy, lỡ mà làm hỏng thì sao?"
Lâm Giai dù không biết thứ Tô Hàng điêu khắc là gì, nhưng cô biết nó chắc chắn rất quý giá, hoặc là vô cùng có ý nghĩa, mà đồ điêu khắc thì thường rất dễ bị va chạm hư hỏng.
Ngày kết hôn chắc chắn sẽ có rất nhiều người, khó tránh khỏi sẽ có va va chạm chạm, nên Lâm Giai cảm thấy đưa trước vẫn ổn thỏa hơn.
Tô Hàng nghe xong liền tỉnh ngộ, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Cung Thiếu Đình.
Nhưng khi điện thoại vừa kết nối, giọng Cung Thiếu Đình không được vui vẻ cho lắm.
"Thiếu Đình, sao thế? Có chuyện gì sao?" Tô Hàng hơi nghi hoặc hỏi.
"Không có gì, sư phụ." Cung Thiếu Đình tuy miệng nói vậy, nhưng trong giọng lại tràn đầy khó chịu.
Vừa lúc Tô Hàng định hỏi tiếp thì trong điện thoại lại truyền ra giọng của Cung Mậu Nhan: "Thằng ranh, ta thấy con đúng là muốn chọc tức ta mà!"
Cung Thiếu Đình không nói gì nữa, chỉ nghe thấy tiếng động xôn xao, hẳn là đang mặc quần áo xỏ giày.
Thỉnh thoảng lại có tiếng "phịch" một tiếng.
Tô Hàng biết Cung Thiếu Đình hẳn là đóng cửa đi ra ngoài.
Điện thoại vẫn chưa ngắt, Tô Hàng thử nói vào điện thoại:
"Thiếu Đình, con còn nghe máy không?"
"Vâng, con đang nghe đây, sư phụ." Bên kia điện thoại vọng lại giọng Cung Thiếu Đình.
"Nếu con không vui thì ta gửi cho con vị trí, bây giờ chúng ta đang ở khu vui chơi trẻ em, lát nữa chuẩn bị đi ăn cơm, có muốn cùng chúng ta đi luôn không?"
"Được."
Lần này Cung Thiếu Đình lại không hề từ chối.
Rất nhanh, Cung Thiếu Đình đã lái xe tìm tới chỗ của Tô Hàng và Lâm Giai.
Nhìn bộ dạng khó chịu của Cung Thiếu Đình, Tô Hàng và Lâm Giai rất ăn ý, đều không mở miệng hỏi han.
Mãi đến khi Cung Thiếu Đình chơi chán điện thoại, mới ngẩng đầu nhìn về phía Tô Hàng.
"Sư phụ, người nói xem một cái hôn lễ thôi mà, có thật sự quan trọng vậy không?"
"Hôn lễ chỉ là một loại nghi thức kết hôn mà thôi, nó có quan trọng hay không là tùy thuộc vào từng người, chủ yếu vẫn là do hai người kết hôn có để ý hay không." Tô Hàng vừa cười vừa nói.
"Đúng thế! Con và Thư Ngọc đều cảm thấy không quan trọng, mà ba con cứ muốn tổ chức hoành tráng, làm theo kiểu hôn lễ truyền thống ấy! Thật sự hết nói!"
Cung Thiếu Đình liền lập tức "mở máy", trút hết bất mãn trong lòng mấy ngày nay.
"Con với Thư Ngọc chỉ muốn làm một đám cưới du lịch lãng mạn, lúc đó con sẽ mang máy quay theo, cùng cô ấy đi khắp nơi."
"Con còn muốn đưa cô ấy đến những nơi lãng mạn nhất thế giới, xem hết những công trình kiến trúc văn minh mà cô ấy muốn thấy..."
Nghe Cung Thiếu Đình lảm nhảm, Tô Hàng và Lâm Giai liếc nhau, trong lòng họ đã đoán ra được vấn đề.
Khi Tô Hàng và Lâm Giai kết hôn, họ không có ý định về việc tổ chức đám cưới du lịch này.
Dù sao khi ấy nếu họ có muốn đi du lịch kết hôn cũng phải bận tâm đến 6 đứa bé còn cần người chăm sóc.
Có lẽ Cung Thiếu Đình và Thư Ngọc khác biệt, hai người trẻ tuổi có ước mơ, có những ý tưởng lãng mạn, đó là điều hết sức bình thường.
Nhưng Cung Mậu Nhan nói cũng đúng, đây đối với Cung gia là chuyện đại hỉ, đồng thời cũng là dịp tốt để giao thiệp.
Họ đương nhiên sẽ không bỏ qua nghi thức này.
Vì vậy, quan niệm cũ và mới cứ như vậy mà xung đột.
"Vậy Thư Ngọc nói sao?" Lâm Giai tò mò hỏi.
"Thư Ngọc nghe theo ý con, cô ấy thật ra không quan trọng, du lịch cũng được mà làm lễ cưới cũng được, cô ấy thấy chỉ cần là ở cùng con là hạnh phúc."
Cung Thiếu Đình vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn Lâm Giai.
"Sư mẫu, người thấy đây có phải là vấn đề của con không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận