Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1638: Các bảo bối hiểu lầm

Chương 1638: Các bảo bối hiểu lầm Thấy Nhị Bảo cứ khăng khăng muốn ra ngoài chơi, Tô Hàng và Lâm Giai cũng đành phải đưa các bảo bối cùng đến công viên. Nhìn mấy đứa trẻ ngây thơ vô tư nô đùa, Tô Hàng cùng Lâm Giai dùng tay đu xà đơn, thời tiết dễ chịu, mặt trời không quá chói chang, thỉnh thoảng có làn gió thổi qua, khiến lòng người thư thái.
"Lão công, chúng ta có thực sự cần nói chuyện tình hình trong nhà cho bọn nhỏ biết không? Em nhớ anh từng nói với em, anh không thích bọn trẻ quá nhỏ đã có nhiều khái niệm về tiền bạc." Lâm Giai vừa vặn lưng vừa hỏi, vẻ mặt tò mò.
Tô Hàng nhìn các con đang chơi đùa vui vẻ, khẽ thở dài. "Đúng vậy, trước kia anh từng nói thế. Vì anh từ nhỏ đã biết mình là phú nhị đại, nên làm gì cũng không nghĩ đến hậu quả, đặc biệt tùy tiện, mãi đến khi gia đình phá sản, anh mới xem như hiểu chuyện hơn một chút."
"Trên đời này, có quá nhiều thứ khiến người ta lầm đường lạc lối, tiền bạc và quyền lực chính là một trong số đó. Cho nên trước kia anh không muốn nói với các con về tình hình của gia đình chúng ta." Thấy Lâm Giai nghiêm túc lắng nghe, Tô Hàng lại nói tiếp: "Nhưng từ khi xảy ra chuyện của Nhị Bảo, anh thật sự đã nghĩ thông suốt rồi."
"Thực ra, chỉ cần chúng ta dạy dỗ tốt, việc nhà có bao nhiêu tiền sẽ có ảnh hưởng gì đến bọn nhỏ? Nếu so sánh, anh càng không muốn để bọn nó bị người khác bắt nạt, cũng không muốn chúng từ tận đáy lòng cảm thấy tự ti, mà vì thế bị tổn thương."
Lâm Giai nghe xong khẽ gật đầu, tỏ ý hiểu ý của anh, rồi đưa tay nhẹ nhàng đặt lên tay Tô Hàng. "Lão công, em hiểu ý anh, em cũng rất đồng ý, dù sao nếu phải lựa chọn, em càng không muốn các con em bị tổn thương về mặt tâm lý." Lâm Giai vừa nói vừa nhìn Nhị Bảo đang nhảy dây ở phía xa.
Vì đầu gối Nhị Bảo không thể vận động mạnh hay gập gối, nên mấy anh em thay nhau đẩy sau lưng giúp Nhị Bảo chơi. Nhị Bảo cười rất tươi, con bé đã lấy lại vẻ hoạt bát, rạng rỡ trước đây, như thể những tổn thương từng mang đến cho cô bé không còn tồn tại nữa.
Tô Hàng và Lâm Giai tâm ý tương thông, cùng nhau thốt lên: "Tối nay họp gia đình!"
Ăn tối xong, Lâm Giai tập hợp sáu bảo bối ngồi quanh bàn, Tô Hàng thì treo một cái bảng đen lên tường giống như đang lên lớp. "Các con yêu, hôm nay ba muốn mở một cuộc họp gia đình, chủ yếu là muốn giải thích cho các con hiểu về công việc của mọi người trong nhà." Tô Hàng hắng giọng, sau đó thành thật nói với sáu bảo bối.
"Chủ yếu nói về ba làm gì là được rồi, mẹ thì có thể bỏ qua." Lâm Giai nhỏ giọng nhắc nhở. Tô Hàng ngớ người một chút, quay đầu nhìn Lâm Giai, thấy cô ấy dùng ánh mắt khích lệ ra hiệu anh tiếp tục. Tô Hàng biết Lâm Giai muốn để các con biết về tài sản của gia đình và vị thế xã hội của Tô Hàng.
Dù sao sau này, các bảo bối có thể sẽ đối mặt với nhiều bạn bè có gia thế, Tô Hàng nhất định phải cho các con có đủ tự tin, để chúng hiểu: Nhà mình cũng có đủ thực lực, sẽ không để ai bắt nạt. Vì vậy Tô Hàng khẽ gật đầu với Lâm Giai, sau đó nhìn các bảo bối.
"Các con yêu, ai biết ba làm gì nào?" "Con biết! Ba là nhà điêu khắc!" Lục Bảo lập tức tranh trả lời. "Ngoài dạy học ra, ba còn làm đồ trang sức bằng châu báu nữa!" Tam Bảo cũng thêm vào.
Nghe các bảo bối tranh nhau trả lời, Tô Hàng chỉ khẽ gật đầu, đợi các con im lặng rồi mới tiếp tục. "Các con thấy công việc của ba như thế nào?" "Rất tốt ạ, có thể làm theo ý mình, làm những việc mình thích, con cũng muốn giống ba!" Lục Bảo thích điêu khắc lại tranh trả lời.
Tô Hàng nhìn Nhị Bảo đang cúi đầu không nói gì, dịu dàng hỏi: "Tiểu Ngữ, con thấy công việc của ba thế nào?" "Rất tốt." Nhị Bảo cười nói, ánh mắt có chút dao động. Tô Hàng vừa nhìn đã biết tâm tư của Nhị Bảo, anh cười nhẹ, chậm rãi nói: "Con đừng lo, ba không trách con, cũng không có ý định góp ý với con, ba chỉ muốn trò chuyện với con thôi."
Nghe Tô Hàng trấn an, Nhị Bảo mới hơi yên lòng. Cô bé nhìn Tô Hàng lần nữa rồi nói: "Con thấy công việc của ba rất vất vả, mỗi ngày còn phải phục vụ nhiều người như vậy..."
"Có phải con muốn nói, công việc của ba, thật ra cũng không khác gì nhân viên phục vụ, mà còn có thể bị ông chủ sa thải bất cứ lúc nào không?" Nghe Tô Hàng nói thẳng ra như vậy, Nhị Bảo ngẩn người rồi chột dạ cúi đầu. Tô Hàng nhìn kỹ lại, phát hiện các bảo bối đều có vẻ hơi chột dạ, điều này khiến anh bật cười.
Không ngờ, đường đường là một nhà thiết kế trang sức, trong mắt các con anh, lại là một nghề nghiệp đáng thương như vậy. "Đầu tiên, ba muốn nói một điều, nghề nào cũng đáng quý cả, cho dù là một nhân viên phục vụ bình thường nhất, hay là ông bà lao công quét rác bên đường, đều đáng được tôn trọng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận