Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1623: Xuất sư phía trước khảo hạch

Chương 1623: Khảo hạch trước khi xuất sư
“Thiếu Đình, ngươi mau đi cùng sư phụ của ngươi nói chuyện đi, bên này một mình ta liền có thể giải quyết.” Lâm Giai thấy Cung Thiếu Đình tới giúp liền lập tức từ chối.
“Không sao đâu, bình thường ở nhà ta cũng thỉnh thoảng giúp làm việc nhà, với lại, nếu như ta để một mình ngài ở chỗ này bận rộn thì không phải quá không biết điều sao?” Cung Thiếu Đình nói xong liền bắt đầu giúp nhặt rau rửa rau.
Lâm Giai không lay chuyển được hắn, cũng chỉ có thể để hắn làm theo ý mình.
Mà Tô Hàng thì vừa trông nom sáu bảo bối chơi, vừa bắt đầu suy nghĩ đề thi.
Đến giờ, hắn đã đưa ra không ít thử thách và khó khăn cho đồ đệ này, nhưng Cung Thiếu Đình chưa từng khiến hắn thất vọng, cơ bản lần nào cũng đưa ra đáp án khiến hắn hài lòng.
Còn lần này là cuộc khảo hạch cuối cùng trước khi xuất sư, nếu thông qua lần khảo hạch này, Cung Thiếu Đình từ đó về sau sẽ là một nhà thiết kế thành thục, có thể tự mình đảm đương một phương.
Cho nên, lần khảo thí này rất quan trọng.
Nhưng rốt cuộc nên ra đề thi dạng gì đây?
Điều này khiến Tô Hàng không khỏi thầm nghĩ thật khó.
Nhìn Cung Thiếu Đình và Lâm Giai bận rộn trong phòng bếp, nghe sáu bảo bối vui vẻ nô đùa bên tai, một linh cảm từ trong đầu Tô Hàng nảy sinh.
Sau bữa tối, Tô Hàng đưa Cung Thiếu Đình đến phòng làm việc của mình.
“Bên này có phòng tắm riêng, lát nữa ta sẽ lấy khăn mặt mới cho ngươi. Ta vừa vặn có một bộ đồ ngủ còn chưa mặc, lát nữa cũng sẽ lấy ra cho ngươi. Phía sau tủ lạnh có cà phê và đồ uống, đói bụng thì trong tủ bên cạnh có đồ ăn vặt.”
“Còn có bên này, cả ngăn tủ này đều là công cụ ngươi sẽ dùng tới.”
Tô Hàng dẫn Cung Thiếu Đình cẩn thận tham quan phòng làm việc của mình.
Cung Thiếu Đình mặc dù trước đây cũng đã đến đây nhưng chưa từng nhìn kỹ như vậy.
“Được rồi, nơi này đại khái là như vậy, về sau ba bữa một ngày, ta đều sẽ giúp ngươi mang tới. Yên tâm, bình thường bọn họ sẽ không đến quấy rầy ngươi, trước khi ta tới ta cũng sẽ nhắn tin báo cho ngươi.”
Nghe sư phụ quan tâm, Cung Thiếu Đình gật đầu nhẹ.
“Vậy lần này ngài cho ta đề thi là gì vậy?”
“Nhà, nhà của ta.” Tô Hàng chậm rãi nói ra một câu như vậy.
“Nhà?”
Lời Tô Hàng nói khiến Cung Thiếu Đình trong chốc lát có chút không hiểu, thông thường đề thi sẽ là những thứ nhà thiết kế không đặc biệt xa lạ nhưng cũng sẽ không quá quen thuộc.
Nhưng đề mục Tô Hàng ra lại có chút bất ngờ, dù sao Cung Thiếu Đình rất hiểu Tô Hàng, trong đó bao gồm cả nhà của Tô Hàng.
“Ngươi cảm thấy rất đơn giản phải không?” Tô Hàng cười, “Ngươi có phát hiện hôm nay khi ngươi đến, sáu bảo bối chỉ đến chào hỏi ngươi rồi tự mình đi chơi không?”
“Ta lúc nãy thật sự không chú ý đến!” Cung Thiếu Đình hơi kinh ngạc, một lúc sau hắn mới kịp phản ứng: “Đúng rồi, nhà sư phụ nuôi mèo mà!”
“Lúc trước, ngươi quá chuyên chú vào việc đề cập với ta về chuyện xuất sư, mà sau đó ngươi lại đi giúp làm việc, cho nên mới căn bản không chú ý lắm.” Tô Hàng cười giải thích.
“Vậy thì có liên quan gì đến nhà ngài đâu? Chẳng qua chỉ là có thêm mấy con mèo mà thôi mà!”
“Thật chỉ là vậy sao? Ngươi có nhớ lần trước ngươi đến nhà ta, sáu bảo bối trông như thế nào không? Mỗi một thành viên trong nhà chúng ta vẫn duy trì trạng thái như vậy sao?”
Nghe lời Tô Hàng, Cung Thiếu Đình rơi vào trầm tư.
Thật vậy, ngôi nhà này thoạt nhìn dường như không có gì thay đổi, nhưng tất cả đều đang thay đổi.
Trước đây khi hắn đến đây, sáu bảo bối nhất định sẽ quấn lấy hắn, muốn hắn chơi cùng.
Nhưng hôm nay, bọn chúng lại chuyên tâm chơi cùng lũ mèo con.
Lúc ăn cơm, ngay cả Lâm Giai cũng sẽ không kìm được mà để lại một hai miếng thịt không gia vị cho mèo con ăn.
Mà Tô Hàng cũng vậy, sau khi ăn cơm xong, sẽ lập tức nghĩ đến việc cho mèo con uống nước.
Ngôi nhà này dường như đã trở nên… càng náo nhiệt và ấm cúng hơn.
“Ta hiểu rồi.” Cung Thiếu Đình nhìn Tô Hàng, lộ ra vẻ tâm phục khẩu phục.
“Sư phụ, không hổ là ngài, góc độ quan sát của ngài thật quá nhạy bén!”
Tô Hàng có chút đắc ý khi nghe Cung Thiếu Đình nói, hắn cười và hơi ngẩng đầu lên.
“Đương nhiên, nếu không thì làm sao làm sư phụ của ngươi?”
“Không còn sớm nữa, ngươi hãy bắt đầu suy nghĩ về đề thi đi. Thời gian thi là 15 ngày, sau 15 ngày, ta cần ngươi cho ta một đáp án hài lòng.”
Cung Thiếu Đình gật đầu nhẹ, nhìn Tô Hàng rời đi.
“Thế nào rồi? Mọi thứ đã sắp xếp xong hết chưa?” Lâm Giai tò mò hỏi.
“Yên tâm đi, đều đã sắp xếp ổn thỏa.” Tô Hàng ôm Lâm Giai cùng nhau trở về phòng ngủ, “Còn lại thì cứ xem ngộ tính của cậu ta thế nào.”
“Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ thoáng chốc, Thiếu Đình đã muốn kết hôn rồi!” Lâm Giai cảm thán, sau đó lại nhìn Tô Hàng: “Đúng rồi, Thiếu Đình sau khi cầu hôn thì sẽ kết hôn, ngươi làm sư phụ có phải nên chuẩn bị quà gì đó không?”
Lời của Lâm Giai giống như một tiếng sét đánh trúng đầu, khiến Tô Hàng chợt tỉnh ngộ.
“Đúng vậy, sao ta lại quên mất việc này?” Tô Hàng vỗ đùi, “Vợ à, may mà có em nhắc, không thì ta thật sự bỏ sót mất rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận