Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1199: Đều không nỡ cắt ra

"Được rồi, khoan nói chuyện này, mau tới cắt bánh kem đi, chờ đợi thêm nữa, mấy món ăn khác trên bàn cũng sắp nguội cả rồi."
Dừng một chút, Hoắc Bá Đặc lại vội vàng nói, tiện thể đưa cái dao và nĩa trong tay cho Tam Bảo.
"Hả? Cái này muốn ta cắt sao?"
Vẻ mặt Tam Bảo hơi ngẩn ra, sau đó hỏi lại một câu để xác nhận.
"Đúng vậy, bất ngờ nho nhỏ này có thể là đặc biệt chuẩn bị cho cháu, bánh kem đương nhiên là cháu phải cắt rồi."
Hoắc Bá Đặc gật đầu, rồi nói.
"A ha."
Tam Bảo đáp lời, sau đó cầm dao xiên lên bánh kem lơ lửng.
Có thể gọi là vạch nửa ngày, cũng không có vạch ra được cái gì cả, vẫn cứ chần chừ không xuống dao, không kể là cắt từ đâu cũng sẽ phá hỏng tổng thể chiếc bánh kem, khiến cho mất hết vẻ đẹp.
"Ô ô ô ~ ông Hoắc Bá Đặc ơi, có thể không cắt được không, nó quá đẹp."
Sau đó, Tam Bảo vẻ mặt đau khổ nói, cô bé thực sự không nỡ xuống tay.
"Đẹp mắt chỉ là một khía cạnh, chẳng lẽ cháu không muốn nếm thử nó ngon đến cỡ nào sao?"
Hoắc Bá Đặc hỏi, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Ông vốn tưởng rằng Tam Bảo vừa rồi chỉ là nói vậy thôi, không ngờ cô bé lại thực sự vì bánh kem làm quá đẹp mà không nỡ cắt ra.
"Ưm ~ không muốn, nếu có thể giữ được nó nguyên vẹn như thế này thì tốt quá."
Tam Bảo lắc đầu, cô bé cũng không ham ăn như Tứ Bảo, thà rằng không ăn chiếc bánh kem này.
"Giữ nguyên? Bánh kem không có cách nào giữ được mãi, nhiều nhất là giữ được trong hai ba ngày rồi cũng hỏng thôi."
Đúng lúc này, Lâm Giai cũng không nhịn được chen vào một câu, nói cho Tam Bảo biết suy nghĩ của cô bé không hề thực tế.
"Hơn nữa nếu có thể giữ được thì cũng chỉ là mẫu vật, nếu như con thật sự thích nó thì về bảo ba giúp con phục chế ra một mẫu vật như vậy đi."
Dừng một chút, Lâm Giai thấy vẻ mặt thất vọng của Tam Bảo, lại bổ sung thêm một câu.
"Đúng đó, đúng đó, không ăn thì cũng sẽ hỏng, vứt đi thì tiếc lắm."
Tiếp đó, Tứ Bảo cũng rất tán đồng gật đầu, rồi nói.
Thực ra nó chỉ thèm chiếc bánh kem to này mà thôi, nếu Tam Bảo cứ không cắt thì nó cũng chỉ có thể ngậm ngùi nhìn, làm sao ăn được vào trong miệng.
"Vậy, vậy được vậy."
Nghe vậy, Tam Bảo đành bất đắc dĩ đồng ý, cô bé cũng biết ý nghĩ của mình không hề thực tế.
Sau đó, Tam Bảo hạ quyết tâm, tìm đúng một vị trí thích hợp, rồi một dao cắt xuống.
Khi cả khối bánh kem xuất hiện một lỗ hổng, có thể thấy rõ trên mặt Tam Bảo, không khỏi hiện ra một vệt đau lòng.
Nhưng rất nhanh, nét đau lòng đó liền biến mất không thấy, khi cô bé đưa một miếng bánh nhỏ vào trong miệng, trên mặt lập tức rạng rỡ vẻ hạnh phúc.
"Ưm ~ ngon quá!"
Tam Bảo kinh hô một tiếng, hương thơm của bánh kem vô cùng nồng đậm, lập tức tan trong miệng, Tam Bảo trong nháy mắt liền đắm chìm vào đó.
Rất nhanh, cô bé đã quên đi cảm giác khó chịu khi không nỡ cắt bánh lúc nãy, lại cắt thêm một miếng bỏ vào trong đĩa nhỏ của mình.
"Con cũng muốn ăn."
"Để lại chút trái cây phía trên cho con nhé."
"Mẹ ơi, cắt cho con một miếng với. . ."
Sau đó, các bảo bối nối đuôi nhau vây lại, có người thì trông mong nhìn, nước miếng của chúng suýt nữa làm ướt cả quần áo.
Rất nhanh, sau một trận giành nhau của các bảo bối, một nửa bánh kem đã vào bụng của chúng, từng gương mặt đều rạng rỡ vẻ hạnh phúc và thỏa mãn.
Quả không hổ danh Hoắc Bá Đặc là đầu bếp của nhà hàng Michelin hàng đầu, chỉ cần làm món bánh kem này mang ra ngoài, e rằng rất nhiều thợ làm bánh ngọt trong các cửa hàng nổi tiếng cũng không sánh bằng.
"Cái nhân vật nhỏ kia chắc là làm bằng chocolate."
Tứ Bảo ăn hai miếng bánh bông lan vào bụng xong, mắt lại liếc nhìn cái nhân vật nhỏ được điêu khắc ở trên đỉnh bánh.
"Đừng có mà mơ, không có cửa đâu, đây là của ta."
Nghe vậy, Tam Bảo lập tức cuống lên, buông bánh kem trong tay ra, bảo vệ cái nhân vật chocolate kia sau lưng.
Nhìn dáng vẻ của Tứ Bảo, cô bé làm sao lại không rõ Tứ Bảo đang nghĩ gì trong lòng lúc này, nhưng nhân vật chocolate này nếu cứ như vậy ăn thì thực sự hơi quá đáng tiếc.
"Chị hai, chocolate cũng là đồ ăn, để không được mấy ngày là hỏng, để không lãng phí đồ ăn, chúng ta cứ. . ."
Tứ Bảo cầm hai cái dao nĩa trong tay ma sát, sau đó đem lời Lâm Giai vừa nói ra, nhưng chưa kịp nói xong thì đã bị Tam Bảo cắt ngang.
"Không được, nhân vật nhỏ này dù ta mỗi ngày ngắm cũng được, cũng không thể để nó bị tiêu diệt trực tiếp như vậy."
Nghe vậy, Tam Bảo liều mạng lắc đầu, sau đó nói.
Sau đó, cô bé nhanh tay lẹ mắt lấy nhân vật chocolate kia xuống từ đỉnh bánh kem.
Sau đó, Tam Bảo bỏ vào trong đĩa nhỏ của mình, hai tay còn che chở ở phía dưới, sợ Tứ Bảo đến cướp, dáng vẻ đó giống như một con gà mái đang bảo vệ thức ăn.
"Không phải chỉ là chocolate sao? Không ăn thì không ăn. . ."
Tứ Bảo sờ mũi, hậm hực nói, sau đó lại chuyển mắt sang những món ăn khác trên bàn.
"Được rồi, bánh kem mọi người ăn ít thôi, hôm nay mấy món này trên bàn mới là món chính."
Thấy mọi người ăn cũng gần đủ rồi, Lâm Giai đứng ra xua tay nhắc nhở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận