Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 636:: Ba ba, ta có thể làm trò chơi nghề nghiệp. .

Chương 636: Ba ba, con có thể làm tuyển thủ game chuyên nghiệp. Còn có loại bài tập nghỉ đông này sao?
Nghe xong lời của Lý Phương Phương, mỗi đứa trẻ trong đầu gần như nảy ra cùng một ý nghĩ. Chúng chỉ ngơ ngác nhìn cuốn "bài tập nghỉ đông" trước mặt, cảm thấy đầu óc không đủ dùng. Vốn cho rằng những bài tập trên đó chính là toàn bộ bài tập nghỉ đông, ai ngờ lại còn có một "bậc vương giả" thế này.
Lật đến trang cuối cùng của "bài tập nghỉ đông", nhìn thấy con số 68 ở góc dưới bên trái, Tứ Bảo cảm thấy mình muốn khóc. Hơn sáu mươi trang, mỗi trang đều có nhiều bài như vậy. Vậy thì còn được chơi vui vẻ trong kỳ nghỉ đông nữa sao?
"Cô ơi, nhất định phải làm hết sao ạ? Ba mẹ con muốn dẫn con đi chơi, không có thời gian." Một cậu bé trai ngây thơ chớp mắt hỏi. Nghe vậy, Lý Phương Phương mỉm cười lắc đầu: "Lúc đi chơi vẫn có thể làm mà, mỗi ngày làm hai trang, rất nhanh là xong thôi."
"Nhưng mà cô ơi, chúng con còn có những bài khác nữa mà..." Tam Bảo cũng yếu ớt lẩm bẩm. Liếc nhìn cô bé, Lý Phương Phương bình tĩnh lắc đầu: "Bài tập khác cũng không nhiều. Các con mỗi ngày dành ra hai tiếng làm bài tập, chắc chắn là đủ."
"..."
Nhìn thấy cô chủ nhiệm lớp ma quỷ như vậy, đám trẻ sửng sốt một chút. Nghe đến đây, bọn chúng cũng hiểu rõ, những bài tập nghỉ đông này, chúng không thể nào trốn thoát được.
"Cô giáo đúng là ác quỷ mà..." Cậu bé ngồi sau Tứ Bảo, giọng oán than lẩm bẩm. Nghe vậy, Tứ Bảo cũng ủ rũ gục mặt xuống bàn. Nghỉ đông mà, đội thể dục của trường cũng không dừng tập luyện. Mình phải làm bài tập nghỉ đông, còn phải tập luyện, còn phải đan khăn quàng cổ nữa... Nghĩ đến đây, dường như chẳng còn thời gian để xem phim hoạt hình.
"Ô... con thật khổ quá đi!" Mặt nhỏ vùi vào khuỷu tay, Tứ Bảo ai oán khóc than. Ngồi bên cạnh, Ngũ Bảo thấy vậy thì cong môi cười trên sự đau khổ của người khác. Nhìn thấy đám trẻ trong lớp mặt mày ủ dột, Lý Phương Phương cũng chỉ cười cười. Thực ra, chuyện này cô cũng rất bất đắc dĩ.
Giao bài tập ít, thì phụ huynh lại than phiền con cái làm bài tập ít quá, cả ngày ở nhà chỉ xem phim hoạt hình. Giao bài tập nhiều thì con trẻ lại thấy làm nhiều quá, không còn thời gian chơi nữa. Tình huống này, cô cũng chỉ còn cách hơi "đắc tội" với đám trẻ một phen.
"Được rồi, các con có thể về nhà, đừng quên cuối tuần 8 rưỡi sáng, đến trường lấy giấy báo điểm."
"Vâng ạ!"
Những học sinh đang chán nản vì bài tập quá nhiều, nghe thấy hai chữ "về nhà", trong nháy mắt liền vui vẻ hẳn lên. Một đám trẻ lập tức đứng phắt dậy, hăng hái như gà được bơm máu, chạy vọt ra khỏi lớp học.
Thấy vậy, Lý Phương Phương cười cười, sau đó nghiêm mặt lại, vẻ mặt cứng đờ, quát lên: "Tất cả đứng vào hàng lại, chạy đi đâu đấy hả!"
"A..." Đám trẻ vừa định lao ra hành lang, nghe thấy vậy thì lập tức quay trở lại. Mặt mũi có chút áy náy le lưỡi với cô chủ nhiệm, Tam Bảo vội vàng chạy đến bên Đại Bảo.
Bất quá, vừa nghĩ đến việc ngày nghỉ sắp bắt đầu, chúng vẫn không nhịn được hưng phấn trong lòng.
"Hôm nay về nhà chơi cái gì nhỉ?"
"Tớ muốn xem phim hoạt hình!"
"Đương nhiên là chơi game trên máy tính rồi ~"
"Ba mẹ cậu vậy mà cho phép cậu chơi game máy tính à?"
"Hắc, ba tớ bảo, hy vọng sau này tớ làm tuyển thủ game chuyên nghiệp!"
"Oa..."
Một đám trẻ vừa thì thầm nói chuyện, vừa xếp hàng đi ra ngoài. Nghe thấy đoạn đối thoại của các bạn ở phía trước, Ngũ Bảo nghi hoặc nhíu mày lại: "Tuyển thủ game chuyên nghiệp là cái gì?"
"Cái này tớ biết!" Tứ Bảo cười hì hì một tiếng, nói: "Bọn họ nói, đó là những người chuyên dựa vào việc chơi game để kiếm tiền, người đó được gọi là tuyển thủ game chuyên nghiệp."
"Ra là thế!" Tam Bảo giật mình mở to mắt, cứ như vừa mở ra một thế giới mới vậy. Các bạn nhỏ khác cũng có phản ứng tương tự.
"Không ngờ chơi game cũng có thể làm nghề nghiệp được sao?" Nhị Bảo hiếu kỳ lẩm bẩm. Trước kia nghe cô giáo nói, không nên chơi game thường xuyên, chơi game phần lớn là không tốt, bọn chúng vẫn luôn cảm thấy như vậy. Bây giờ biết chơi game cũng có thể kiếm tiền, đột nhiên có cảm giác như suy nghĩ của mình bị đảo lộn.
"Mình quyết định rồi!" Tam Bảo vừa chống nạnh, vừa ngẩng khuôn mặt nhỏ lên kiêu ngạo nói: "Mình muốn làm tuyển thủ game chuyên nghiệp!"
"Đầu cậu bị sốt rồi hả?" Tứ Bảo nghe vậy, im lặng liếc mắt một cái. Sau đó lắc đầu, nói: "Ba mẹ là tuyệt đối sẽ không đồng ý đâu!"
"Không thử thì sao biết được." Hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt Tam Bảo kiên định nói: "Về nhà xong, mình sẽ nói cho ba mẹ biết."
"Nhưng mà chị ơi, chị có chơi game máy tính bao giờ đâu..." Lục Bảo nhỏ giọng nói thầm. Bởi vì mấy anh chị em ở cùng nhau, như là nhảy dây, chơi đồ chơi và các hình thức giải trí khác rất nhiều. Cho nên, đám trẻ này chưa bao giờ như những đứa con một, hoặc anh chị em tuổi tác chênh lệch lớn, đặc biệt thích chơi điện thoại hay chơi game máy tính.
Ngay cả xem phim hoạt hình, đối với bọn chúng mà nói, cũng chỉ là một hình thức giải trí thú vị. Từ khi lớn như vậy, ngoài những trò chơi trí tuệ, chúng chưa từng chơi các trò chơi khác. Tam Bảo lúc này nói muốn làm tuyển thủ game chuyên nghiệp, theo chúng nghĩ, chỉ là nhất thời hưng phấn mà thôi.
"Mình... mình chưa chơi thì bây giờ mình học cũng được mà!" Bĩu môi, Tam Bảo hờn dỗi nắm chặt quai cặp sách. Thấy em gái buồn bã, Đại Bảo vội ngăn các bạn nói tiếp. May mắn là đội ngũ đã đứng lại ngay hàng.
Dưới sự dẫn đầu của Lý Phương Phương, đám trẻ cũng không có thời gian tiếp tục bàn tán chủ đề này, liền theo cô rời khỏi trường học.
...
Ngoài cổng trường, Tô Hàng vẫn như thường lệ, đỗ xe ở một nơi không xa, sau đó yên lặng chờ đợi đám trẻ nhà mình đi ra. Lịch trình nghỉ đông, anh đã sắp xếp gần xong. Anh chuẩn bị đến các loại Tết xong, tranh thủ trước ngày rằm tháng giêng, dành ra một tuần, dẫn mấy đứa con ra ngoài chơi thật đã.
"Ba ơi!" Ngay lúc Tô Hàng đang nghĩ xuất thần, mấy bóng người đột nhiên nhào về phía anh. Bị bọn trẻ đột nhiên va vào như vậy, anh phải lùi lại một bước nhỏ mới giữ vững được thân.
"Sao thế? Được nghỉ rồi nên hưng phấn hả?" Nhìn đám con mặt đỏ bừng trước mặt, Tô Hàng cười đưa tay xoa mặt chúng. Cách lớp áo phao dày cộp, bọn trẻ lại thân mật xích lại gần, nhao nhao nói ra sự chờ mong của mình.
"Ba ơi, hôm nay có thể không làm bài tập không?"
"Được."
"Hôm nay có thể xem nhiều tranh tô màu thu nhỏ lại được không!"
"Ừm... cũng được."
"Ba ơi, tối nay có thể đi ăn KFC không ạ?"
"Đi, ông bà nội và ông bà ngoại cũng tới, chúng ta cùng đi."
"Ba ơi, con có thể làm tuyển thủ game chuyên nghiệp không!"
"Chuyện này cũng có thể..." Nói đến đây, giọng Tô Hàng đột nhiên im bặt. Ánh mắt anh chuyển sang nhìn Tam Bảo, người vừa mới hỏi câu kia với vẻ kinh ngạc. Tuyển thủ game chuyên nghiệp? Tiểu nha đầu này... rốt cuộc nghe được chuyện này từ đâu vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận