Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 973: Cuối cùng có thể đạp xe lên đường

Chương 973: Cuối cùng có thể đạp xe lên đường Hôm sau lên lớp, mặc dù Đại Bảo hai ngày liền đã học được cưỡi xe đạp, nhưng Tô Hàng cùng Lâm Giai vẫn vì sự an toàn của Đại Bảo mà suy nghĩ, tuần này cũng không để cậu bé tự mình đạp xe đi học và tan học. Mà để Đại Bảo mỗi ngày sau khi tan học về nhà, lại tiếp tục luyện tập thêm một tuần nữa.
"Ba ba mụ mụ, con khi nào thì có thể đạp xe đi học và tan học ạ?" Hôm nay, Đại Bảo tìm Tô Hàng và Lâm Giai để hỏi, cậu bé có chút nóng lòng muốn thử đi trên đường. Luyện tập lâu như vậy, khu đất nhỏ của nhà cũng sắp bị lốp xe đạp cán bằng phẳng, Đại Bảo sớm đã muốn thử ra đường. Quan trọng nhất là cậu đã khoác lác ở trường, bạn bè xung quanh cả ngày đều nghe cậu khoe mình chạy nhanh như thế nào, mà mãi chẳng thấy cái bóng xe đạp đâu, như vậy thì sao được chứ?!
"Ừm..." Lâm Giai trầm ngâm một tiếng, nhưng vẫn không nói gì, cô vẫn chưa yên tâm để Đại Bảo một mình đạp xe ra đường.
"Vậy thì ngày mai nhé, thấy con mấy ngày nay đạp cũng không tệ, ngày mai nhớ chú ý an toàn đấy nhé!" Ngược lại, Tô Hàng lại rất yên tâm về Đại Bảo, để cậu bé ngày mai có thể tự mình đạp xe đi học và tan học.
Nghe vậy, Lâm Giai không nhịn được liếc Tô Hàng một cái, mới luyện tập được bao lâu mà đã cho đạp xe ra đường rồi. Đối với cô mà nói, dù Đại Bảo có đạp xe giỏi đến đâu, nếu một mình đạp xe đi học và tan học thì vẫn vô cùng nguy hiểm.
Tuy nhiên, Tô Hàng đã nói ra lời đó rồi, Lâm Giai cũng không tiện phản bác. "Vậy thế này đi, ba con nói không tính, còn phải qua được cửa ải của ta đã! Chỉ cần con vượt qua, ngày mai ta liền cho con lên đường." Vừa nói, Lâm Giai lại bổ sung thêm một câu, rõ ràng là muốn thêm điều kiện mới.
"Cái gì vậy ạ?" Đại Bảo ngẩng đầu hỏi, trong lòng không khỏi dâng lên một dự cảm chẳng lành.
"Một lát nữa ta sẽ đọc cho con nghe quy tắc giao thông, đến lúc đó nếu con đọc vanh vách như nước chảy, lại cam đoan có thể tự mình tuân thủ, vậy thì ta sẽ không ngăn cản con nữa!" Lâm Giai nói, cô làm như vậy cũng là xuất phát từ sự cân nhắc về an toàn của Đại Bảo, nếu không lỡ lúc đạp xe mà có chuyện gì thì hối hận không kịp.
"Vâng, được ạ!" Đại Bảo hơi do dự một chút, rồi cũng đồng ý, cậu bé hiện giờ không có lựa chọn nào khác, vì được đạp xe nên chỉ có thể khuất phục.
Đến buổi tối, sau khi ăn tối xong, Lâm Giai vào phòng Đại Bảo để dạy riêng cho cậu bé về quy tắc giao thông.
"Đèn đỏ thì dừng, đèn xanh thì đi, khi đèn đỏ thì nhất định phải nhẫn nại, tuyệt đối không được vượt đèn đỏ, con đã nghe chưa..." Lâm Giai dạy rất nghiêm túc, ngay cả những kiến thức cơ bản nhất cô cũng phải cẩn thận nhắc lại một lần với Đại Bảo.
"Biết rồi, biết rồi mụ mụ, mấy lời này mẹ đã nói đi nói lại bên tai con không dưới 10 lần rồi!" Đại Bảo có chút bất đắc dĩ, cậu bé cảm giác như tai mình sắp mọc kén đến nơi rồi.
"Nghe cho kỹ, không được chen ngang!" Lâm Giai chẳng để ý, một câu đã chặn hết những lời định nói của Đại Bảo. Cứ như vậy, mãi cho đến hơn nửa đêm Lâm Giai mới thả cho Đại Bảo đi ngủ, có thể nói là đã hành hạ cậu bé một phen.
Hôm sau.
"Được rồi, vậy chúng ta đi trước đây, nhớ kỹ những gì tối qua mụ mụ đã nói với con, nhất định phải chú ý an toàn giao thông, con đã nghe chưa?" Lúc chuẩn bị đưa các con đi học, Lâm Giai lại không nhịn được lần thứ hai dặn dò một câu.
"Vâng vâng, được ạ, nhớ rồi ạ!" Đại Bảo liên tục gật đầu, sợ Lâm Giai lại bắt mình để nói thêm cả buổi nữa.
Cùng lúc đó, Lâm Giai vừa sắp xếp cho mấy đứa còn lại lên xe, vừa không ngừng nháy mắt với Tô Hàng. Ở nơi khuất không ai chú ý, Tô Hàng và Lâm Giai ra dấu OK cho nhau, bọn họ đã thống nhất, trong mấy ngày đầu Đại Bảo đạp xe đi học, Tô Hàng sẽ lặng lẽ đi theo phía sau quan sát.
Uỳnh uỳnh.
Theo tiếng ô tô khởi động, Lâm Giai lái xe đi trước đưa mấy đứa còn lại đi học.
So với đi ô tô thì đạp xe chậm hơn rất nhiều, cũng may nhà họ gần trường, nếu không thì Đại Bảo ba năm liền đạp xe đến trường chắc chắn sẽ có đôi chân Kỳ Lân.
"Ba ba, con đi đây ạ!" Trước khi đến trường, Đại Bảo còn đặc biệt thông báo với Tô Hàng một tiếng, trong lòng hưng phấn lạ thường, cuối cùng cũng chờ được ngày tự mình đạp xe đến trường.
"Ừ, đi đi, trên đường cẩn thận!" Tô Hàng gật đầu, cũng làm bộ dặn dò một câu. Sau khi Đại Bảo đi rồi, ông liền lặng lẽ đi theo, để Đại Bảo không phát hiện ra sự có mặt của mình, Tô Hàng còn đặc biệt đi thuê một chiếc taxi.
Trong xe taxi, Tô Hàng từng bị tài xế taxi hiểu nhầm là bọn buôn người, vất vả lắm mới giải thích rõ ràng được cho đối phương, và bảo tài xế đi theo Đại Bảo.
"Haizzz, chúng ta làm cha mẹ thật là quá khó khăn!" Trong xe, sau khi đã hiểu rõ ngọn ngành, anh tài xế taxi không ngừng cảm thán như vậy với Tô Hàng.
Tô Hàng mỉm cười, cũng không giải thích nhiều, chỉ mãi nhìn theo Đại Bảo đi vào trường rồi mới chuẩn bị trở về.
"Đúng là lo lắng thái quá, không phải là mọi chuyện rất tốt sao?" Trên đường về, Tô Hàng không khỏi bất đắc dĩ nói một câu, Đại Bảo trên đường đi rất quy củ, chẳng xảy ra chuyện gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận