Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 289: Hôn một chút, ta cho ngươi tăng tốc lĩnh chứng tiến độ

Chương 289: Hôn một cái, ta cho ngươi tăng tốc tiến độ lĩnh chứng
Phía sau lưng đột nhiên truyền đến một cảm giác mềm mại.
Tô Hàng phản ứng một lúc, mới phát hiện người dựa vào là mặt Lâm Giai.
"Làm gì vậy?"
Cảm thụ được cái cảm giác cọ qua cọ lại sau lưng, Tô Hàng bất đắc dĩ hỏi.
Nàng có biết không, mình hiện tại làm vậy rất nguy hiểm?
"A!"
Bị Tô Hàng nhắc nhở, Lâm Giai đột nhiên hoàn hồn.
Má nàng còn đang dán vào lưng Tô Hàng, cứng đờ không dám nhúc nhích.
Ngay lúc Tô Hàng chuẩn bị trêu chọc nàng hai câu thì...
Bộp!
Một chiếc khăn mặt dính nước đột ngột dán lên lưng hắn.
Một giây sau, chiếc khăn mặt này đã bắt đầu xoa mạnh mẽ trên lưng hắn.
Gò má đỏ bừng nhìn chằm chằm lưng Tô Hàng, cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng của Lâm Giai mím chặt lại, chuẩn bị dùng hành động này để chuyển chủ đề.
"Cũng được, biết ngươi sức lực lớn, động tác nhẹ thôi, đừng làm bị thương."
Thân thể Tô Hàng bị bàn tay nhỏ bé của Lâm Giai đẩy qua đẩy lại, dở khóc dở cười nhắc nhở.
Nghe vậy, động tác của Lâm Giai từ từ chậm lại.
Trong phòng tắm im lặng một lát, nàng nhỏ giọng nói tiếp: "Ta vừa rồi... cái gì cũng không có làm..."
"Ừ ừ ừ, đúng đúng đúng, tốt tốt tốt, cái gì cũng không làm."
Tô Hàng nghe Lâm Giai ngụy biện, cười gật đầu.
Nghe ra ý trêu chọc của Tô Hàng, mũi Lâm Giai khẽ nhăn lại, mặt lại đỏ thêm vài phần.
Thôi vậy.
Càng bôi càng đen.
Hay là không nói nữa.
Mà nói ra...
Hình như mình cũng có làm gì đó mà.
Chột dạ cúi đầu xuống, Lâm Giai khống chế đầu óc và tay mình, bắt đầu chuyên tâm xoa lưng cho Tô Hàng.
Lại nán lại trong phòng tắm thêm mười mấy phút, đoán chắc mấy đứa nhỏ nên tỉnh rồi, Tô Hàng và Lâm Giai mới rời khỏi phòng tắm.
Trên giường phòng ngủ chính, Tô Hàng ôm Nhị Bảo đang đói, tay cầm bình sữa cho bé bú.
Mấy đứa nhỏ khác thì ngồi trên giường, vừa nha nha nói chuyện vừa nghịch đồ chơi.
Lâm Giai thì hai tay ôm chặt lấy eo Tô Hàng, má áp lên lưng hắn qua lớp áo.
Tuy không được thoải mái như trong phòng tắm, nhưng cũng không tệ.
Không khí ấm áp, phiêu đãng trong phòng ngủ chính.
Khẽ nhếch khóe môi hạnh phúc, Lâm Giai dụi má, nhỏ giọng nói: "Chuyện ngươi nói lúc trước, còn giữ lời chứ?"
"Hả?"
Nghe Lâm Giai hỏi, Tô Hàng nghi hoặc: "Chuyện nào?"
"Chính là cái chuyện đó!"
Lâm Giai vừa nói vừa đứng dậy, người hơi nhô ra phía trước, nghiêng đầu nghiêm túc nhìn Tô Hàng: "Chuyện lĩnh chứng ấy."
"Sao có thể không tính được?"
Tô Hàng hỏi ngược lại Lâm Giai một câu, bất đắc dĩ nói: "Ba mẹ bọn họ đang định ngày rồi, ngươi không biết sao?"
"Hả?"
Nghe vậy, Lâm Giai ngẩn người.
Nàng cau mày nghĩ nghĩ, rồi lắc đầu: "Trong mơ hình như đã nghe thấy rồi."
"Đó là họ thảo luận bên cạnh ngươi đấy." Tô Hàng nói rồi cười bất đắc dĩ.
Nghĩ lại, lúc mấy vị trưởng bối bàn chuyện này, hình như đều là lúc lão bà đang ngủ.
"Ra là vậy..."
Ngượng ngùng cười một tiếng, Lâm Giai vô tội chớp mắt: "Ta còn tưởng do mình quá mong chờ chuyện này, nên nằm mơ đấy chứ..."
"Mong chờ? Mong chờ tới mức nào?" Tô Hàng cười hỏi.
Lại ôm chặt lấy eo Tô Hàng, Lâm Giai ngẩng đầu cười: "Rất mong chờ, hận không thể đi luôn bây giờ ấy~"
"Vậy sao."
Cười cười, Tô Hàng chỉ vào miệng mình: "Hôn một cái, ta cho ngươi tăng tốc tiến độ lĩnh chứng."
"Hả?"
Mắt hạnh khẽ chớp, Lâm Giai nhanh chóng lao tới.
Chụt!
Hôn mạnh một cái, nàng nheo mắt: "Hôn rồi, sao tăng tốc được?"
"Sao mà bình tĩnh vậy?"
Tô Hàng thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Giai thì tiếc nuối thở dài.
Còn muốn nhìn lão bà ngượng ngùng nữa chứ.
Ai ngờ sức kháng cự lại mạnh thế này.
Tiếc quá, tiếc quá.
"Mau nói đi."
Thấy Tô Hàng nửa ngày không lên tiếng, Lâm Giai lay nhẹ cánh tay hắn thúc giục.
Đối với chuyện này, nàng thực sự rất nóng lòng.
Sốt ruột tới mức hận không thể ngày mai đã đi lĩnh chứng.
Thấy Lâm Giai sốt ruột, Tô Hàng cười rồi đặt Nhị Bảo xuống, sau đó rời khỏi phòng ngủ chính.
Một lát sau, hắn cầm một chiếc bình nhỏ bằng thủy tinh màu đen trở về.
"Cho em."
Đưa bình nhỏ cho Lâm Giai, Tô Hàng tiếp tục ôm Lục Bảo vào lòng.
Cầm bình nhỏ xem một lúc, Lâm Giai tò mò mở ra.
Một mùi hương hoa thoang thoảng, lẫn chút mùi thuốc thanh nhã từ trong bình nhỏ bay ra.
"Đây là gì?"
Kinh ngạc nhìn chất cao màu trà hơi mờ như thạch rau câu trong bình, Lâm Giai tò mò đưa ngón tay chạm vào một chút.
Thấy vậy, Tô Hàng cười nói: "Cao trị sẹo cho em đấy, phiên bản cải tiến."
"Cao trị sẹo?"
Kinh ngạc lặp lại, Lâm Giai nhìn đầu ngón tay có dính chất cao, mày nháy mắt cau lại.
Một giây sau, Tô Hàng thấy nàng bắt đầu tìm khắp người.
Cuối cùng, tìm được một cái sẹo nhỏ đã bong vảy ở cánh tay, Lâm Giai cẩn thận bôi chỗ cao còn dính trên ngón tay lên.
Bôi xong, nàng hài lòng cười một tiếng, rồi từ từ đậy nắp bình lại.
Toàn bộ quá trình vô cùng cẩn thận.
Giống như sợ lãng phí chỗ cao trị sẹo này.
"Sao mà không nỡ dùng vậy?"
Tô Hàng thấy nàng đáng yêu quá mức thì không nhịn được cười.
Nghe vậy, Lâm Giai nắm chặt bình nhỏ, thu vào trong ngực, chân thành nói: "Đây là anh vất vả làm, đương nhiên phải quý trọng."
Nghe lý do này, Tô Hàng ngẩn người.
Sau đó hắn thở dài, ôm Lâm Giai vào lòng.
"Yên tâm đi, cái này anh làm không ít đâu, đủ cho em dùng."
"Sẹo trên người em nhanh lành một chút, thì hai ta không phải sẽ nhanh lĩnh chứng hơn sao?"
"Vậy thì không giống nhau."
Bĩu môi, Lâm Giai vẫn ôm khư khư bình nhỏ, nói: "Dù sao, em nhất định sẽ rất trân trọng dùng."
Giống như cái vòng ngọc Tô Hàng đưa cho nàng vậy.
Hôm đó xảy ra chuyện, may mắn là nàng không đeo.
Nếu không cái vòng ngọc này đã không còn rồi.
"Được, chỗ bong vảy có thể bắt đầu bôi được rồi đấy."
Cười cười, Tô Hàng đưa tay xoa đầu Lâm Giai.
Mỉm cười, Lâm Giai cất kỹ bình đen, rồi nhướn mày, nhìn về phía Tô Hàng nói: "Nói mới nhớ... hình như anh sắp đến lúc nộp luận văn tốt nghiệp rồi nhỉ?"
"Lúc này đã là tháng ba rồi, thấy anh sắp tốt nghiệp, luận văn tốt nghiệp của anh thế nào rồi?"
Lâm Giai vừa nói vừa lộ vẻ lo lắng.
Vì chuyện lần này, Tô Hàng chắc là không có thời gian làm đề cương luận văn và những cái liên quan đến luận văn tốt nghiệp đâu.
Nhất là cái đề cương luận văn, viết mở đầu này kia.
Những thứ này vừa phiền vừa tốn thời gian.
"Chuyện này em không cần lo, cho dù là đề cương luận văn hay luận văn tốt nghiệp thì anh đều đã làm xong cả rồi."
Tô Hàng trả lời Lâm Giai, tiếp tục nói: "Mà chuyện liên quan đến việc tốt nghiệp của anh, em nên quan tâm nhất là hôn lễ của hai ta mới đúng."
"Anh nói chuyện này với ba mẹ rồi, sau khi lĩnh chứng, hai ta tìm thời gian đi chụp ảnh cưới trước đã."
"Đến lúc đó mang Đại Bảo bọn họ đi chụp cùng luôn."
"Như vậy đến lúc cử hành hôn lễ cũng không vội nữa."
Nói rồi, Tô Hàng vỗ nhẹ vào đùi phải của Lâm Giai.
"Vậy nên, nhiệm vụ quan trọng nhất của em bây giờ là phải dưỡng cho khỏe, biết chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận