Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1152: Những lời này chính ngươi tin sao?

"Được được được, vậy Tô Tiếu kia cũng là con của Lâm Giai dì ngươi à?" Mẹ Trương Thốc Xúc bất đắc dĩ, sau đó hỏi dò. Trong nhà chỉ có một đứa con trai này, ngày thường đều vô cùng chiều chuộng hắn, giờ phút này bà cũng có chút không từ chối được yêu cầu của Trương Thốc Xúc.
"Đúng vậy, nàng là con thứ ba trong nhà." Trương Thốc Xúc gật nhẹ đầu, trước kia cậu đến nhà Tô Hàng không ít lần, đối với những chuyện này vẫn tương đối rõ ràng.
"Vậy à, vậy để ta quay đầu đi hỏi dì Lâm Giai của ngươi một chút, nếu không thì mẹ tìm nàng mua một ít về cho, con cũng đừng có ở đây lẩm bẩm thất thần nữa." Nghe vậy, mẹ Trương Thốc Xúc gật đầu, sau đó nói.
Với quan hệ hiện tại của bà và Lâm Giai, chắc hẳn chút yêu cầu này người ta có lẽ sẽ không từ chối đâu, bất quá lại phải làm phiền người ta.
"Nếu như sau này Lâm Giai đến chọn quần áo, vậy thì ưu đãi cho người ta thêm vài lần đi..." Mẹ Trương Thốc Xúc thầm nghĩ trong lòng, không ngừng tính toán.
Đều nói đến tiền thì tổn thương tình cảm, câu nói này cũng không phải không có lý. Bất kể là đối với bà hay đối với Lâm Giai, nếu như thật sự vì chút chuyện nhỏ như bánh quy mà nhắc đến tiền, vậy thì tình bạn này cũng không đáng để thâm giao.
Cho nên, mẹ Trương Thốc Xúc chỉ có thể dùng phương pháp ưu đãi mua quần áo để trao đổi loại tình cảm này. Cứ như vậy, không những sẽ không làm tổn thương tình hữu nghị của nhau, thậm chí còn có thể khiến tình hữu nghị trở nên càng thêm sâu đậm.
"Cảm ơn mẹ, con biết mẹ đối với con là tốt nhất." Thấy mẹ mình đưa ra biện pháp giải quyết, Trương Thốc Xúc nháy mắt cao hứng không thôi.
Trong suy nghĩ của Trương Thốc Xúc, nếu như trực tiếp tìm Tam Bảo mẹ nói chuyện này, sau đó từ bà ấy nói với Tam Bảo chuyện này, tin chắc Tam Bảo nhất định sẽ không từ chối. Đến lúc đó, mình sẽ nhanh chóng được ăn bánh bông lan và bánh bích quy ngon tuyệt.
"Hả? Ngươi chỉ nói một câu cảm ơn ta như vậy là xong à?" Nghe vậy, mẹ Trương Thốc Xúc lườm một cái, sau đó hỏi.
Ngày thường Trương Thốc Xúc nịnh bợ và oanh tạc bằng các loại viên đạn bọc đường nhiều rồi, hắn cũng đã có chút miễn dịch, giờ phút này không hề lay động chút nào.
"Vậy thì, vậy thì từ hôm nay, con nhất định cố gắng học tập, mỗi ngày tiến bộ, chuẩn bị chiến đấu cho kỳ thi giữa tháng, từ nay không xem TV nữa, không động đến điện thoại, cự tuyệt trò chơi..." Trương Thốc Xúc nói xong một tràng dài không ngắt quãng.
"Thôi được rồi thôi được rồi, ngươi học mấy cái này ở đâu vậy, sao nghe không đáng tin chút nào, ngươi tự hỏi trong lòng mình xem, mấy lời này chính ngươi tin sao?" Mẹ Trương Thốc Xúc vội vàng ngắt lời, còn định tiếp tục mắng Trương Thốc Xúc. Sao mà càng nói càng thái quá vậy chứ? Không biết còn tưởng ngươi mắc bệnh gì nặng ấy!
"Tóm lại, chính là cố gắng học tập, chuẩn bị chiến đấu cho kỳ thi giữa tháng!" Mặt không đỏ tim không đập, Trương Thốc Xúc lại dần trở nên phấn khởi, khác xa vẻ u sầu ngẩn ngơ vừa nãy.
"Được thôi, những thứ khác ta không quản, tóm lại lần này thi giữa tháng, chúng ta sẽ xem thực lực thật, những yêu cầu còn lại của con ta sẽ cố hết sức đáp ứng con, được rồi, đi học đi." Sau đó, mẹ Trương Thốc Xúc đuổi hắn một câu rồi rời đi.
Nhưng mà, chờ mẹ cậu đi rồi, Trương Thốc Xúc lại càng không thể ổn định được tâm thần.
"Mẹ nói sẽ giúp mình nói với dì Lâm Giai, nhưng rốt cuộc bao giờ mới có thể ăn được vào trong miệng đây..." Trương Thốc Xúc trong lòng không ngừng suy nghĩ, ý nghĩ này khiến lòng cậu vô cùng bồn chồn, trong nhất thời cũng không thể ổn định tâm thần học tập. Mãi đến hồi lâu sau, nỗi mong nhớ này mới từ từ dịu xuống.
Hôm sau, mẹ Trương Thốc Xúc tìm đến Lâm Giai.
Cũng không thể nói là tìm đến, hai người hôm nay vốn đã hẹn nhau cùng đi uống trà chiều. Khoảng thời gian này đến nay, họ cũng đã phát triển thành những người bạn thân thiết, gần như cứ có thời gian rảnh là lại hẹn nhau đi làm đẹp, hoặc là đi dạo phố.
Hai người vừa gặp thì hàn huyên vài câu, sau đó mẹ Trương Thốc Xúc mới nói đến chuyện chính.
"Nghe thằng con trai nhà ta nói, Tiếu Tiếu nhà các ngươi làm bánh ngọt và bánh quy nhỏ ngon lắm đấy, còn không ngừng khen ngợi nó nữa chứ." Mẹ Trương Thốc Xúc ban đầu không nói thẳng ra chuyện muốn bánh ngọt và bánh quy nhỏ, mà lại vòng vo hàn huyên.
"Thật sao? Ta cũng cảm thấy nó có năng khiếu trong lĩnh vực này, dạo gần đây nó và một người bạn làm bếp trưởng nhà hàng Michelin của Tô Hàng thân thiết lắm, những thứ này đều là học từ anh ấy cả đấy." Lâm Giai cười giải thích, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ rạng rỡ, thể hiện rõ tâm trạng vui vẻ lúc này.
Dù sao, không có bà mẹ nào không thích nghe người khác khen con mình.
"Thảo nào, thì ra là do đầu bếp nhà hàng Michelin dạy à, ta còn bảo đầu bếp nhà mình làm thử, thằng bé kia bảo vẫn còn kém xa món Tiếu Tiếu nhà cô làm." Mẹ Trương Thốc Xúc tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng cũng hiểu ra. Xem ra không phải do Trương Thốc Xúc thổi phồng, mà là có căn cứ thật.
Mà khi nghe nói như vậy, ý cười trong mắt Lâm Giai càng thêm rạng rỡ.
Có lẽ sự phù phiếm không được ai hoan nghênh, nhưng có đôi khi chỉ cần được thỏa mãn một chút, cũng có thể khiến người ta vui vẻ khôn xiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận