Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1115: Đây là hôm nay học phí

Chương 1115: Đây là học phí hôm nay Không đợi Tô Hàng kịp phản ứng, trên điện thoại của hắn liền nhận được một tin nhắn báo có hai mươi vạn tệ gửi đến.
"Ông Hoắc Bá Đặc, cái này..."
Nhìn thấy tin nhắn báo tiền đến, Tô Hàng không khỏi sững sờ. Hoắc Bá Đặc trước đó đã chuyển khoản cho mình, cũng biết số tài khoản ngân hàng của mình, lần này trực tiếp chuyển luôn, khiến hắn không kịp ngăn lại.
"Ông Tô, xin đừng hiểu lầm, đây coi như là học phí hôm nay của tôi, mỗi lời ông nói đều khiến tôi ngộ ra rất nhiều điều."
Hoắc Bá Đặc dường như nhìn thấu nghi hoặc trong lòng Tô Hàng, liền giải thích.
"Nhưng tôi đâu có nói gì đặc biệt đâu? Vậy mà ông đã trả nhiều tiền học phí như thế?"
Tô Hàng cười khổ hỏi, ông già này cũng thật hào phóng. Tùy tiện ném ra hai mươi vạn tiền học phí, đối với phần lớn gia đình, đây đã là một con số cực kỳ lớn. Huống hồ, hôm nay hắn cũng đâu có dạy Hoắc Bá Đặc cái gì bí quyết độc đáo, chỉ là hàn huyên một chút về quan điểm và sáng tạo trong nấu nướng. Thậm chí, ngược lại là Hoắc Bá Đặc còn dạy cho hắn một vài thứ về món Tây.
"Không, ông Tô, những gì tôi học được khi trao đổi với ông hôm nay đã giúp tôi có những nhận thức mới mẻ, vô giá, số tiền này với tôi vẫn còn quá ít!"
Nghe vậy, Hoắc Bá Đặc lắc đầu, nghiêm túc nói. Mấy chục vạn tệ với Hoắc Bá Đặc chỉ là một con số, so với tài sản khổng lồ của ông ta thì chẳng khác nào chín trâu mất sợi lông. Mà những gì ông ta thu được khi trao đổi với Tô Hàng lại đủ để nâng cao tay nghề nấu nướng của mình lên một tầm cao mới. So với việc theo đuổi sự hoàn mỹ trong ẩm thực, thì tiền bạc với Hoắc Bá Đặc lại nhẹ như lông hồng.
"Vậy... vậy được, tôi xin nhận cho phải lẽ."
Thấy thế, Tô Hàng cũng không nói thêm gì, yên tâm nhận lấy. Sau đó, Tô Hàng lại cùng Hoắc Bá Đặc tiếp tục nghiên cứu và thảo luận về chuyện bếp núc. Nếu không phải hai người đều vừa ăn trưa xong, không có cảm giác thèm ăn, có lẽ Hoắc Bá Đặc đã kéo Tô Hàng đi thử nghiệm ngay món ăn mới mà cả hai vừa thảo luận.
Bởi vậy, cả hai hẹn nhau cùng chuẩn bị bữa tối, lần này không nấu món Tây, mà là thực hành những ý tưởng mà họ đã nghĩ ra hôm nay.
Cùng lúc đó, bên phía Cung Thiếu Đình, hắn có chút bực dọc, ngay cả khi luyện tập điêu khắc cũng có chút xao nhãng.
"Thế mà lại tìm ta để nhờ ông Hoắc dạy, thật đáng ghét..."
Cung Thiếu Đình vừa điêu khắc ngọc trong tay, vừa không ngừng lẩm bẩm. Mỗi nhát dao xuống, Cung Thiếu Đình đều dùng hết sức lực, như thể đang khắc lên ngọc hình ảnh Hoắc Bá Đặc, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng hắn không nghĩ một chút, nếu không phải chính hắn mời Hoắc Bá Đặc đến, sao lại có chuyện này?!
"Biểu ca? Anh còn đang luyện tập điêu khắc sao?"
Đúng lúc này, Trương Thốc Xúc lén lén lút lút chạy vào.
"Ừ."
Cung Thiếu Đình đáp, mắt nhìn sang Trương Thốc Xúc, thằng nhóc con này không ở ngoài chơi với đám bảo bối, chạy vào đây làm gì?
"A? Biểu ca, con thỏ nhỏ này là anh điêu khắc hả? Dễ thương quá!"
Trương Thốc Xúc vốn chỉ là buồn chán nên vào xem Cung Thiếu Đình, không ngờ lại thấy trên bàn có một thứ hay ho.
"Ừ."
Cung Thiếu Đình khẽ gật đầu, con vật điêu khắc nhỏ này chỉ to hơn ngón tay cái một chút, là do hắn buồn chán vào buổi sáng, dùng ngọc dư để khắc. Lúc này, nghe Trương Thốc Xúc khen đồ chơi nhỏ do mình làm ra dễ thương, tâm trạng Cung Thiếu Đình cũng vui hơn một chút.
"Ư ư ~ em thích con thỏ nhỏ này lắm, biểu ca."
Ngay sau đó, Trương Thốc Xúc kêu lên một tiếng, rồi đáng thương nhìn Cung Thiếu Đình, ý đã rất rõ ràng.
"Cầm đi đi, cầm đi đi, sau này đến đây thì im lặng chút là được."
Thấy vậy, Cung Thiếu Đình đành bất đắc dĩ nói, đem con thỏ điêu khắc ngọc nhỏ tặng cho Trương Thốc Xúc. Dù sao nó cũng chỉ là đồ chơi nhỏ lúc rảnh rỗi hắn làm, không quan trọng gì.
"Vâng ạ, cảm ơn biểu ca, vậy em không làm phiền anh nữa."
Nghe vậy, Trương Thốc Xúc liền vui vẻ, ôm con thỏ điêu khắc ngọc nhỏ, thích không buông tay.
"Ha ha, thằng nhóc này, sáng còn chê ta điêu khắc dở..."
Nhìn Trương Thốc Xúc chạy đi, Cung Thiếu Đình cười khổ lắc đầu.
Còn Trương Thốc Xúc, sau khi có được món đồ chơi ngọc điêu khắc liền chạy đi khoe với đám bảo bối.
"Nhìn này, con thỏ nhỏ này có đáng yêu không? Biểu ca em điêu khắc đấy, vừa nãy mới tặng cho em, hì hì..."
Trương Thốc Xúc giơ con thỏ nhỏ ngọc điêu trong tay, rồi khoe với bọn trẻ.
Nhưng chủ yếu hắn vẫn là muốn gây sự chú ý của Nhị Bảo.
"A? Đây là dùng ngọc bạch dương điêu khắc con thỏ nhỏ sao?"
Đại Bảo là người đầu tiên xông tới, nhưng cậu không tỏ vẻ quá kinh ngạc. Nhìn con thỏ nhỏ này có vẻ chỉ dùng để luyện tập, không được tinh xảo, thậm chí hơi thô, không có gì chi tiết cả. Với trình độ này thì Đại Bảo thường ngày tiếp xúc với Tô Hàng đã đủ sức tạo ra được, thậm chí còn tốt hơn một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận