Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1233: Đại ca cứu mạng a!

"Chương 1233: Đại ca cứu mạng a!" "Nhưng mà, cái này phải đợi đến khi các ngươi ăn cơm trưa xong, ta sẽ giúp các ngươi mua, hiện tại cũng sắp đến giờ cơm rồi." Dừng một chút, Cung Thiếu Đình lại bổ sung thêm một câu. Vừa nãy mấy đứa nhỏ chỉ ăn một bữa sáng, đến bây giờ cũng cơ bản tiêu hóa hết, bụng đều rỗng, nếu như bây giờ đã cho chúng ăn kem ngay, e là sẽ không tốt cho dạ dày. Đến lúc đó ở trong khu vui chơi này, bọn trẻ đột nhiên đau bụng thì đúng là một chuyện phiền toái. Thứ hai, chỗ bán kem kia, so với vị trí hiện tại của bọn họ ở cổng vào khu vui chơi Nhạc Ngôn, thì hơi xa một chút. Đã đi lại gần hết buổi sáng, bây giờ hắn chỉ muốn ăn trưa, sau đó nghỉ ngơi cho tốt, chứ không muốn đi thêm một vòng nữa. Chỉ chốc lát sau, Tam Bảo và Ngũ Bảo kéo Hoắc Bá Đặc đến, Tô Hàng cùng hai người còn lại thì cuối cùng mới đi tới. Để Lâm Giai chậm rãi đi đến chỗ bọn trẻ, ngoại trừ Nhị Bảo đi theo Tô Hàng, những đứa khác đều trốn ra sau lưng Hoắc Bá Đặc. Từng đứa sợ Lâm Giai sẽ tính sổ, dù sao, sáng nay bọn trẻ đã không hề nói trước với Lâm Giai, mà tự ý chạy loạn cả lên. Việc này không còn là nghịch ngợm nữa, trong mắt Lâm Giai, nó đã đủ để coi là không hiểu chuyện và không nghe lời rồi. "Sao? Bây giờ thì biết trốn, lúc nãy làm gì hả?" Thấy vậy, Lâm Giai nhướng mắt lên, rồi trừng mắt nhìn bọn trẻ. Mặc dù trong lòng bực dọc đã vơi đi khá nhiều, nhưng vẫn muốn cho bọn trẻ một bài học, để chúng nhớ thật lâu mới được. Nếu không, về sau cứ hễ ra ngoài là lại chạy loạn không nói tiếng nào thì còn ra thể thống gì nữa! "Không có việc gì mà, bọn nhỏ không có chạy loạn đâu, Tiếu Tiếu và Tiểu Yên có ta trông rồi, lúc chơi chúng nó ngoan lắm." Thấy Lâm Giai dạy dỗ bọn trẻ, Hoắc Bá Đặc cũng đứng ra bảo vệ. "Hừ!" Nghe vậy, Lâm Giai không nhịn được hừ lạnh một tiếng, dù sao mặt mũi Hoắc Bá Đặc thì nàng vẫn muốn nể một chút. Mặc dù nói vậy, nhưng Đại Bảo và mấy đứa còn lại lại không có may mắn như thế. Ngay sau đó, Lâm Giai liếc nhìn Đại Bảo đang trốn ở phía sau, tựa như ánh mắt có thực chất, khiến Đại Bảo run rẩy lạnh cả người. "Vậy còn các ngươi, Tiếu Tiếu và Tiểu Yên có Hoắc Bá Đặc trông nom, vậy mấy đứa các ngươi có ai trông không?" Sau đó, Lâm Giai lạnh giọng hỏi tiếp. Nàng đã thấy rõ, Tam Bảo và Ngũ Bảo quả thật đi theo Hoắc Bá Đặc, nhưng mấy đứa còn lại mỗi đứa một nơi như vịt con, nàng vừa quay đầu không thấy đâu nữa. Nghe vậy, Đại Bảo và bọn trẻ khác hoảng sợ lùi về sau một bước, cả Nhị Bảo lúc nãy vẫn luôn đi theo Lâm Giai cũng nhăn mặt. Cảm nhận được áp lực từ Lâm Giai, Đại Bảo và Lục Bảo vội vàng quay sang nhìn Hoắc Bá Đặc, cầu cứu hắn, tiếp tục thế này thì chắc chúng sẽ không sống quá ngày hôm nay. Nhưng mà, Hoắc Bá Đặc chỉ bất đắc dĩ nhún vai, tỏ vẻ mình cũng hết cách. Nếu như vừa rồi Đại Bảo và Lục Bảo cũng đi cùng với hắn, thì còn dễ nói, nhưng bây giờ, cho dù hắn có muốn giữ thì cũng không có lý do gì chính đáng cả. Thấy vậy, Tứ Bảo lại trở nên lanh lợi, kéo vạt áo Cung Thiếu Đình. "Cứu mạng, giúp một chút, không thì hôm nay xong đời." Tứ Bảo vừa kéo vạt áo Cung Thiếu Đình, vừa nhỏ giọng nói. "Ờ..." Cung Thiếu Đình hơi sững người. Vốn dĩ hắn chỉ định đứng xem trò vui, dù sao vừa rồi Đại Bảo và Trương Xúc Thốc liên hợp lại khiến hắn tức muốn điên và cũng mệt mỏi không chịu được. Nhưng mà, Cung Thiếu Đình vẫn định giúp Tứ Bảo một tay, tuy rằng lúc đầu Tứ Bảo rất nghịch, nhưng cũng may sau đó hắn đã chỉnh lại, về sau xem như cũng hiểu chuyện và nghe lời. "Khụ, khụ... Sư nương, Tiểu Trác vừa rồi đi cùng con, có con trông nom." Nghĩ vậy, Cung Thiếu Đình ho khan một tiếng, rồi lên tiếng nói đỡ. "Ừm." Nghe vậy, Lâm Giai khẽ gật đầu, cũng không truy cứu thêm. Dù sao, lúc nãy Cung Thiếu Đình đuổi theo Tứ Bảo chạy vòng vòng cả khu vui chơi, nàng và Lâm Giai đều thấy rõ. Thấy vậy, Đại Bảo và Lục Bảo như nhìn thấy cứu tinh, suýt nữa quên mất còn có một cái phao cứu sinh này. "Đại ca cứu mạng!" Đại Bảo và Lục Bảo vội vàng tiến lại gần Cung Thiếu Đình, sau đó nhỏ giọng nói. Lúc ban đầu Cung Thiếu Đình dẫn Trương Xúc Thốc đến khu vui chơi, thì bọn họ cũng đi theo, chỉ là sau đó vì ham chơi nên đã tản ra. "Ghê nha, lúc này thì biết gọi ta đại ca? Lúc nãy thì sao hả?" Nghe vậy, Cung Thiếu Đình không nhịn được cười nhẹ, sau đó trêu chọc nói. Hắn vẫn còn để bụng chuyện mấy đứa nhóc này gọi hắn là chú đấy nhé! "Đại ca cứu mạng! Sau này em đều nghe lời đại ca được không?" "Đại ca..." Đại Bảo và Lục Bảo nói theo, mặt mày bày ra vẻ như sắp khóc tới nơi. "Biểu ca, không được bắt nạt bạn học của em, anh rõ ràng là đang lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đấy, tin em mách mẹ em không?" Thấy vậy, Trương Xúc Thốc không thể nhịn được nữa, vội vàng lên trước uy hiếp Cung Thiếu Đình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận