Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 723: Nhi tử, chúng ta còn ngồi ở đây nhìn xem đâu

"Chương 723: Các con à, chúng ta còn ngồi ở đây nhìn đó."
"Tốt rồi, đến nơi rồi, mọi người xuống xe thôi."
Không biết qua bao lâu, người dẫn đầu ngồi ở hàng ghế trước của xe buýt cuối cùng cũng đứng dậy.
Nghe vậy, Đại Bảo vội vàng đánh thức mấy đứa em đang ngủ say.
Sau khi dụi mắt, lũ trẻ nhanh chóng tỉnh táo trở lại.
Rồi mỗi đứa đội mũ dưa, đeo ba lô nhỏ trên lưng, theo những người khác cùng nhau xuống xe.
Không khí ở nơi này ẩm ướt hơn rất nhiều so với chỗ đơn vị ở.
Nhưng lũ trẻ đã được ba dặn dò trước nên không có gì ngạc nhiên.
Ngược lại là một số đứa trẻ lớn hơn xung quanh bắt đầu phàn nàn.
"Chỗ này khó chịu quá đi?"
"Đúng đấy, vừa xuống xe đã thấy người nhớp nháp rồi."
"Bọn mình thật sự phải ở đây lâu như vậy sao?"
Người vừa nói là ba đứa trẻ đã học cấp hai, hai nữ một nam.
Không như Đại Bảo bọn chúng tự nguyện tham gia trại hè, bọn này bị ba mẹ ép buộc đến đây.
"Điện thoại cũng không có nữa."
Một cô bé trong số đó cau mày, bực bội lục lọi ba lô của mình, rồi lấy ra một gói đồ ăn vặt.
Cô ta mở ra cắn một miếng, vẻ mặt lập tức lộ rõ vẻ ghét bỏ.
"Hừ! Cái thứ đồ gì vậy, khó ăn thế!"
Nói xong, cô ta vứt luôn phần còn lại trên tay xuống đất.
Thấy phản ứng của cô ta, những người xung quanh đều nhíu mày.
"Lâm Diệu Ngữ, nhặt đồ cậu vứt lên." Người dẫn đầu tiến lên một bước, lạnh mặt ra lệnh: "Chúng ta đến đây phải chú ý bảo vệ môi trường."
"Hừ, tại sao tôi phải nghe lời cậu."
Lâm Diệu Ngữ quay ngoắt đầu đi, rõ ràng không muốn làm theo.
Nhìn dáng vẻ này của cô ta, một thiếu nữ lớn tuổi hơn đứng bên cạnh xem thường nói: "Tên thì hay mà sao người lại không ra gì vậy?"
"Cậu...cậu nói ai hả!"
Lâm Diệu Ngữ nghe vậy thì giận đến mặt mày đỏ bừng.
Thiếu nữ kia trợn mắt, chẳng buồn để ý tới cô ta, lập tức quay mặt đi.
Lũ trẻ thấy cảnh này thì nhất thời không biết phản ứng thế nào cho kịp.
Lục Bảo nhìn chằm chằm vào bãi rác một lúc, lại nhìn Lâm Diệu Ngữ một chút rồi lo lắng hỏi: "Sao bạn ấy không chịu nhặt rác lên vậy?"
Con bé thực sự không hiểu nổi cách làm của Lâm Diệu Ngữ.
Rõ ràng là Lâm Diệu Ngữ làm sai, bị người dẫn đầu nhắc nhở vậy mà còn không vui vẻ gì.
"Anh hai, giờ mình làm sao bây giờ?"
Ngũ Bảo quay đầu, nhỏ giọng hỏi Đại Bảo.
Đại Bảo khẽ lắc đầu rồi cũng nhỏ giọng đáp: "Chúng ta không cần để ý tới những chuyện này, cứ đi theo chú dẫn đoàn là được rồi."
"Đúng vậy, ba dặn là lúc có cãi nhau xảy ra thì nhất định không được tham gia vào." Tam Bảo nghiêm túc gật đầu.
Những lời ba nói cô đều nhớ rõ.
Thấy chú dẫn đoàn nhặt rác lên, định đi tiếp vào trong, Tứ Bảo vội giục mọi người.
"Chúng ta nhanh lên đuổi theo thôi, đừng để lát nữa lạc mất."
Nghe vậy, lũ trẻ liền nhanh chóng đuổi theo.
Trong lúc bọn trẻ không hề hay biết thì buổi phát sóng trực tiếp trại hè đã bắt đầu.
Tất cả những gì vừa nãy của bọn trẻ đều đang được truyền về phòng quan sát trực tiếp ở Tô Hàng.
Trong căn phòng lớn như vậy chỉ lác đác vài người ngồi khoảng hơn ba mươi người.
Nhưng bên đơn vị đã đoán trước được tình hình này nên dù có hơn hai mươi người nữa cũng không cảm thấy chật chội.
Có điều lúc này, sắc mặt mấy người trong phòng không được vui vẻ cho lắm.
Trong số đó có mẹ của Lâm Diệu Ngữ, và mẹ của thiếu nữ đã mỉa mai Lâm Diệu Ngữ.
Chỗ ngồi của hai người không xa nhau mấy.
Sau khi mẹ của Lâm Diệu Ngữ vừa hô lên "Con gái người ta có cái thái độ gì mà nói chuyện với Diệu Ngữ nhà mình thế kia" thì mẹ của thiếu nữ đã mỉa mai Lâm Diệu Ngữ bắt đầu đối đầu gay gắt với mẹ Lâm Diệu Ngữ.
Bà ta tên là Vương Hà Quyên, còn cô gái kia tên là Vương Tuyết Tình.
Vương Tuyết Tình mang họ của mẹ.
Vì lúc cô bé chưa ra đời, ba đã bỏ đi, một mình mẹ là Vương Hà Quyên nuôi nấng cô bé lớn.
Nghe mẹ Lâm Diệu Ngữ nói con gái mình kiêu căng tự mãn như vậy, Vương Hà Quyên tức thì không nhịn được mà bắt đầu ghét Lâm Diệu Ngữ.
Dù sao thì việc làm của Lâm Diệu Ngữ ai ai cũng đã chứng kiến hết.
"Uổng công cái tên hay ho vậy."
Nghe thấy Vương Hà Quyên lạnh lùng chế giễu, mẹ Lâm Diệu Ngữ càng thêm tức giận.
Nhưng bà ta chưa kịp mở miệng đã bị ông chồng quát cho một tiếng.
"Bà đừng có bênh Diệu Ngữ nữa, con bé nó ra thế này đều là do bà nuông chiều cả!"
Lâm Triệu Thắng nói xong tức giận đến run cả người.
Nghe vậy, mẹ Lâm Diệu Ngữ lại bắt đầu chỉ trích chồng mình.
"Diệu Ngữ không nghe lời thì ông đưa con bé tới trại hè làm gì? Nó làm sao mà chịu được khổ này chứ!"
"Về mà con bé ốm đi thì tôi không để yên cho ông đâu!"
"Bà im miệng cho tôi!"
Lâm Triệu Thắng tức giận mắng một tiếng, lười nói nhiều thêm.
Tô Hàng và Lâm Giai lặng lẽ nhìn tình cảnh của gia đình này, cứ như xem kịch vậy, chỉ thiếu điều lấy thêm chút hạt dưa ra vừa xem vừa nhai.
Lâm Giai chống cằm, có chút vui vẻ nói: "May mà Tiểu Thần với mấy đứa nhỏ không có thành ra như thế."
Tô Hàng cười ha ha, lắc đầu đáp: "Có vợ chồng ưu tú như anh và em thì sao tụi nó có thể thành ra như vậy được?"
"Phụt..."
Lâm Giai nghe vậy thì nhịn không được mà bật cười.
Ngẩng đôi mắt nhìn Tô Hàng, ngay sau đó mở miệng hỏi: "Vậy ý em nói em là người vô dụng sao?"
Biết là nàng đang đùa, Tô Hàng nhướng mày: "Cái này...em cũng có tác dụng chứ."
"Hả?" Thấy anh lại trả lời miễn cưỡng vậy, Lâm Giai lập tức tiến sát đến trước mặt anh, đôi mắt hạnh chớp chớp nhìn anh: "Tác dụng gì cơ?"
"Các con có được một nửa nhan sắc của em." Tô Hàng nói xong, cười hì hì hôn lên môi Lâm Giai một cái.
Lâm Giai nghe thấy vậy ban đầu có chút không phục.
Sao chỉ nói có một nửa nhan sắc của mình, còn những cái khác thì không có à?
Kết quả cô vừa định mở miệng thì đã bị hôn như thế.
Nghĩ đến đây còn nhiều người lạ đang ngồi, cô lập tức hoảng hốt, má ửng đỏ lên.
Tô Hàng nhìn thấy thì thích thú, chuẩn bị hôn thêm một cái nữa.
Nhưng anh vừa cúi xuống đã nghe phía sau lưng vang lên một tiếng ho hắng cố ý.
Trong giây lát, giọng Lâm Duyệt Thanh yếu ớt vọng tới.
"Các con à, chúng ta còn đang ngồi ở đây xem đó, hai đứa có định suy xét một chút cảm xúc của chúng ta không vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận