Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 318: Bồi tiếp ba ba mụ mụ đi lĩnh chứng

Chương 318: Cùng ba ba mẹ mẹ đi đăng ký kết hôn
Vút!
Gạt lọn tóc đen rủ sau lưng Lâm Giai, Tô Hàng thuận lợi kéo được khóa.
Một lần nữa chỉnh lại tóc cho Lâm Giai, hắn hài lòng gật đầu.
"Được."
"Ừm."
Khẽ cười một tiếng, Lâm Giai xoay người, lùi lại mấy bước.
Ánh mắt chờ mong nhìn Tô Hàng, nàng có chút thẹn thùng vén một lọn tóc bên tai, nhẹ nhàng xoay váy: "Sao rồi?"
"Rất được."
Nhìn dáng người phác họa trong váy trắng, Tô Hàng lại cau mày nói: "Chỉ là vải hơi suôn."
"Hả?"
Nghe vậy, Lâm Giai khó hiểu nháy mắt mấy cái.
Tô Hàng xoa cằm, như đang suy tư lẩm bẩm: "Bất quá trên đường ngồi xe, vào cục dân chính cũng không có gió, chắc sẽ không sao."
"Ơ..."
Nghe Tô Hàng nhắc tới, Lâm Giai càng khó hiểu nhíu mày.
Nhưng Tô Hàng tựa hồ đã nghĩ thông suốt, cười trấn an, sau đó khẳng định: "Hôm nay cứ mặc bộ này đi."
"??"
Vốn dĩ cũng không định mặc cái khác mà.
Lâm Giai nghĩ thầm trong lòng, bất đắc dĩ cười.
Thấy vậy, Tô Hàng vẫy tay với nàng.
"Lại đây."
"Ừm? Làm gì a..."
Nhìn nụ cười trên môi Tô Hàng, Lâm Giai nghĩ đến gì đó, mặt lại ửng đỏ, cố tình lùi lại một bước nhỏ.
"Anh còn chưa thay quần áo đâu."
Cười với Tô Hàng, nàng quay người định mở cửa ra ngoài.
Nhưng khi tay vừa chạm vào nắm đấm cửa, đã bị tay Tô Hàng nắm lấy trước một bước.
"Muốn chạy sao?"
Kề bên tai Lâm Giai, Tô Hàng khẽ cười một tiếng.
Cảm nhận hơi nóng phả vào tai, Lâm Giai tay không bị bắt giữ, khẩn trương nắm chặt.
Yếu ớt khẽ kêu một tiếng, giọng nói của nàng mềm mại: "Rõ ràng là anh mưu đồ gây rối..."
"Ta chỉ muốn em đến, sao có thể coi là mưu đồ gây rối?"
Cười ha hả, Tô Hàng ôm Lâm Giai từ phía sau.
"Quay lại đây."
Cảm nhận được hai tay hắn siết chặt eo mình, hai tay nhỏ của Lâm Giai bất lực đưa lên.
"Rõ ràng là..."
Nhỏ giọng lẩm bẩm, nàng vẫn ngoan ngoãn xoay người, mặt đối mặt với Tô Hàng.
Ngước mắt nhìn vào mắt Tô Hàng, Lâm Giai hơi mở miệng, rồi thẹn thùng nhắm mắt.
...
Mười mấy phút sau, Tô Hàng mới dẫn Lâm Giai ra khỏi phòng ngủ nhỏ.
Mọi người trong phòng khách đồng loạt quay đầu.
Khi nhìn thấy mặt Lâm Giai vẫn còn ửng hồng, Lâm Duyệt Thanh và Đường Ức Mai không hẹn mà cùng cười.
Trịnh Nhã Như thì lập tức đứng lên, cau mày đi tới trước mặt hai người.
Nhìn môi Lâm Giai, nàng sau đó quay sang Tô Hàng, nheo mắt nói: "Son môi ngon không?"
"Ừm... Hơi ngọt, vị cũng không tệ."
Tô Hàng dư vị hương vị vừa rồi, vẻ mặt thành thật đáp.
Nghe vậy, Lâm Giai lại cúi gằm mặt.
Im lặng lắc đầu, Trịnh Nhã Như kéo Lâm Giai trở lại phòng ngủ chính.
Lâm Duyệt Thanh nhanh chóng đi tới trước, đưa quần áo cho Tô Hàng.
"Đến lượt Tiểu Hàng, đến lượt con!"
"Đợi con thay xong, còn phải thay cho bọn trẻ nữa."
"Vâng ạ."
Cười nhận lấy quần áo, Tô Hàng lại trở vào phòng ngủ nhỏ.
Vài phút sau, khi anh đi ra, Lâm Giai đã tô lại son môi.
"Tới tới tới, đến lượt bé cưng của chúng ta ~"
Lâm Duyệt Thanh nói xong, ôm Tam Bảo đang ở trong xe nôi lên.
"Ấy ấy~"
Cười khì khì gọi một tiếng, Tam Bảo liền nhào vào lòng Lâm Duyệt Thanh.
Cảm nhận được tiểu gia hỏa thơm mềm trong lòng, Lâm Duyệt Thanh cười ôm chặt lấy nàng.
"Nào~ bà ôm đi thay quần áo nhé."
"Nha~"
Khuôn mặt nhỏ thịt nộn dụi lên mặt Lâm Duyệt Thanh, Tam Bảo nắm chặt tay nhỏ, cái đầu nhỏ vừa nghiêng, trong nháy mắt đã thấy ba ba soái khí và mẹ mẹ xinh đẹp.
"Bá bá ~ ma ma~"
Cười mở miệng nhỏ, Tam Bảo liền vươn cánh tay tròn vo, muốn ba ba mẹ mẹ ôm.
Thấy vậy, Lâm Duyệt Thanh bất đắc dĩ vỗ vỗ mông nhỏ đang quấn tã của nàng.
"Thấy ba ba mẹ mẹ là không cần bà nội nữa sao?"
"Ư... Nha!"
Lầm bầm gọi một tiếng, Tam Bảo tiếp tục đưa tay về phía Tô Hàng và Lâm Giai.
Khẽ hừ một tiếng, Lâm Duyệt Thanh không buông tay nói: "Ba ba mẹ mẹ hôm nay mặc đồ trắng, không tiện ôm."
Mấy đứa nhỏ vừa nãy chạy nhảy trên mặt đất.
Áo liền quần tất trên người, không ít dính bụi.
Nếu bây giờ cọ vào thì Tô Hàng và Lâm Giai chỉ còn nước thay đồ.
"Ư..."
Ý thức được mình không thể ôm ba ba mẹ mẹ, Tam Bảo có chút ủ rũ gục lên vai bà nội.
Thấy cô bé ngoan ngoãn, Lâm Duyệt Thanh mới ôm nàng vào phòng ngủ chính.
Một bên, Lâm Bằng Hoài ôm Đại Bảo, Tô Thành ôm Nhị Bảo, Đường Ức Mai ôm Tứ Bảo, ba người đi theo vào phòng ngủ chính.
Trên ghế salon, Ngũ Bảo và Lục Bảo vẫn còn đang ngồi đó.
Ngũ Bảo chỉ liếc mắt nhìn hướng phòng ngủ chính, rồi tiếp tục chơi trò của mình.
Lục Bảo thấy anh chị đều đi, chỉ mình mình ở lại, có chút ngơ ngác chớp chớp mắt.
Mày nhỏ thanh tú nhíu lại, cô bé bĩu môi, trực tiếp oan ức đỏ mắt.
Nhưng khi ánh mắt chuyển đến ba ba mẹ mẹ, thấy hai người vẫn còn ở đây, Lục Bảo lại bật cười.
Thấy biểu hiện lúc vui lúc buồn của con gái nhỏ, Tô Hàng dở khóc dở cười đi tới trước, đưa tay ra với cô bé đang đưa tay về phía mình.
Vừa chạm vào quần áo ba ba, tay nhỏ của Lục Bảo liền nắm chặt lấy.
Nhấc mông nhỏ tròn vo của cô bé lên, Tô Hàng xác định chân cô bé không dính bụi, yên tâm ôm vào phòng ngủ chính.
Thấy vậy, Lâm Giai cũng đi tới trước mặt Ngũ Bảo, ôm Ngũ Bảo lên.
"A..."
Ngoan ngoãn tựa vào mẹ, Ngũ Bảo vẫn nắm chặt đồ chơi, chân nhỏ đung đưa đi vào phòng ngủ chính.
Khi sáu đứa trẻ đã lên giường hết, cả nhà cùng nhau thay đồ cho bọn trẻ.
Vì hôm nay là ngày đặc biệt, nên quần áo mấy đứa cũng rất đặc biệt.
Đại Bảo và Tứ Bảo, nửa thân trên mặc áo trong trắng có cổ, nửa thân dưới mặc quần đùi đen, chân đi giày nhỏ màu đen.
Nhị Bảo, Tam Bảo, Ngũ Bảo và Lục Bảo thì mặc váy ngắn trắng, nửa thân dưới cũng mặc quần đùi đen, đi giày nhỏ.
Đây là lần đầu tiên bọn nhỏ đường đường chính chính đi giày.
Giày làm bằng da thật, nhỏ xíu mềm mại, có chút không ra hình dạng gì.
Bọc vào đôi bàn chân mập mạp của bọn trẻ, lại càng đáng yêu.
Nhìn mấy đứa nhỏ đã thay đồ xong, lòng Tô Hàng và mọi người đều tan chảy.
Mấy đứa nhỏ lại không ý thức được điều gì, chỉ hiếu kỳ nhìn chằm chằm đôi giày trên chân, đưa tay túm lấy.
Tứ Bảo vừa dùng lực, liền trực tiếp cởi được một chiếc giày.
Thấy vậy, Tô Hàng bất đắc dĩ cười, vội vàng đi mặc lại cho cậu bé.
"Được rồi, chúng ta cũng nên xuất phát thôi!"
Mọi thứ đã chuẩn bị xong.
Nhìn thời gian, Tô Thành cười nhắc.
"Đi thôi, xuất phát!"
"Cùng ba ba mẹ mẹ đi đăng ký kết hôn ~"
Mọi người cười nói ôm lấy mấy đứa nhỏ, náo nhiệt rời khỏi cửa chính, chia nhau lên hai chiếc xe, chạy về phía cục dân chính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận