Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 857:: Lần này đại xuất huyết a!

Chương 857: Lần này đúng là đại xuất huyết a! Tô Hàng tuy cảm thấy món đồ chơi này bán có hơi đắt, không khác gì c·ướp, nhưng chỉ cần Đại Bảo t·h·í·c·h là được. "Được thôi, tiên sinh! Xin chờ một lát, ta sẽ gói lại cho ngài ngay." Nghe vậy, nhân viên cửa hàng lập tức vui mừng, gặp được loại khách hàng sảng khoái này thật quá tốt rồi. Sau đó, nhân viên cửa hàng nhanh chóng đem món đồ chơi mà Đại Bảo đã nhắm trúng gói kỹ cho Tô Hàng, rồi đưa cho anh. "Ba ba! Con giúp ba cầm cho!" Đồ chơi vừa đến tay Tô Hàng còn chưa ấm, đã bị Đại Bảo ôm lấy. "Tiên sinh! Chỗ chúng tôi ngoài dòng Transformers ra còn có rất nhiều dòng khác nữa, ngài xem..." Ngay sau đó, nữ nhân viên cửa hàng lại tươi cười giới thiệu với Tô Hàng, cô tự nhiên chú ý tới mấy bé còn lại đang theo sau, cùng với Lâm Giai. Lại nhìn phản ứng của Đại Bảo và các bé khác, nhân viên cửa hàng sao còn không hiểu quan hệ giữa các bé, dù có hơi kinh ngạc nhưng cũng chỉ là sững sờ một chút. Nghĩ theo hướng khác, nếu vị phụ huynh vừa đẹp trai vừa nhiều tiền này, mà mua cho mỗi đứa một món đồ chơi thì hôm nay cô có thể kiếm được bao nhiêu phần trăm tiền hoa hồng chứ! ! ! "Không được! Không xem nữa, còn phải đi chỗ khác dạo!" Nghe vậy, Tô Hàng vội xua tay từ chối, nhìn dáng vẻ nôn nóng muốn động của Tứ Bảo và Nhị Bảo, nếu còn ở lại đây thì đến bao giờ mới xong? ! ! Có điều, sau khi vừa ra khỏi cửa hàng đồ chơi, Tô Hàng mới p·h·át hiện mình đã nghĩ sai rồi, mấy đứa rõ ràng đều đã có mục tiêu của riêng mình. Trước đây, vì mỗi lần Tô Hàng đưa bọn trẻ đến trung tâm thương mại đều giới hạn về tài chính, nhưng lần này thì khác, mỗi đứa đều có thứ mình muốn, chỉ là trước đây không có tiền mua. Cho nên, lần này chúng bảo mỗi đứa một ý, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này được. Từ Đại Bảo đến Ngũ Bảo, lần lượt chọn được món đồ yêu t·h·í·c·h, Tô Hàng ở phía sau hoàn toàn biến thành một cái máy rút tiền bằng t·h·ị·t. "Ha ha ha..." Thấy vẻ mặt ủ rũ của Tô Hàng, Lâm Giai không nhịn được bật cười. "Nàng còn cười được! Chuyến này, nửa tháng tiền tiêu vặt của ta đi tong rồi!" Tô Hàng liếc Lâm Giai một cái, hắn không nghĩ tới sau khi mấy đứa trẻ này cứng cáp hơn, lại có thể mua sắm như vậy. Xem ra lần sau, không, sau mỗi lần đến trung tâm thương mại dạo chơi, đều phải quy định cho chúng bảo một hạn mức chi tiêu mới được, nếu không thì cuộc s·ố·n·g sau này của hắn, chắc mỗi ngày ăn đất mất. "Sau này lại đến trung tâm thương mại, nhất định phải hạn chế chi tiêu trong một số tiền nhất định, ừm... Không thể để bọn nhỏ dưỡng thành thói quen tiêu xài phung phí!" Dừng một lát, Tô Hàng lại quay sang nói với Lâm Giai suy nghĩ của mình, nghe mỹ miều là để bồi dưỡng cho các bé những thói quen tốt đẹp. "Ừ! Cũng nên như thế!" Lâm Giai gật đầu, mặc dù không loại trừ việc Tô Hàng chỉ là không muốn ví tiền của mình bị xẹp đi, nhưng không thể không nói vẫn có phần đúng lý. Nếu mỗi lần đều nuông chiều chúng bảo như vậy, một khi dưỡng thành những thói quen không tốt thì rất khó bỏ, cho dù nhà Tô Hàng có nhiều tiền đi chăng nữa, chỉ sợ cũng không đủ phá. "Mụ mụ! Con có thể muốn con búp bê đó không ạ?" Đến lượt Ngũ Bảo mua đồ, bé không khỏi kéo áo Lâm Giai hỏi. Ngũ Bảo nhìn mặt mà nói chuyện, bé thấy Tô Hàng sau khi trả tiền cho đồ của Đại Bảo đến Tứ Bảo xong thì sắc mặt càng ngày càng đen, cho nên có chút không dám hỏi, đành phải hỏi Lâm Giai. "Lần này là ba ba con trả tiền, con phải hỏi ba ba chứ!" Lâm Giai cúi xuống, xoa đầu Ngũ Bảo ôn tồn nói, khóe miệng lại nở một nụ cười nhàn nhạt. Thấy Tô Hàng chịu quả đắng trên người mấy đứa, đây là một chuyện khiến nàng thấy rất mới lạ và thú vị. "Nha! Ba ba, con..." Nghe vậy, Ngũ Bảo lại quay mặt về phía Tô Hàng chuẩn bị nói. "Đi thôi! Đi mua đi!" Thấy thế, Tô Hàng trực tiếp c·ắ·t ngang lời Ngũ Bảo định nói. Dù sao Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo và Tứ Bảo đều đã mua được thứ mình thích rồi, thì không cần phải khắt khe với Ngũ Bảo nữa. Anh cũng đã liếc qua từ sớm, thứ Ngũ Bảo muốn mua là một bộ hộp búp bê Barbie bản giới hạn sang trọng, giá trên đó cũng phải tầm vài nghìn. "Cảm ơn ba ba!" Nghe vậy, Ngũ Bảo nhảy nhót chạy đi tìm nhân viên cửa hàng lấy bộ hộp xuống, giờ chỉ còn thiếu bước mang về nhà nữa thôi. "Cẩn t·h·ậ·n một chút, Tiểu Trác, con giúp em gái một tay đi!" Thấy bộ hộp cao hơn Ngũ Bảo cả một cái đầu để dưới đất, Lâm Giai vội vàng nhắc. Đợi đến khi Ngũ Bảo mua đồ xong, Tô Hàng xem lại ví tiền, p·h·át hiện đã tiêu gần hai vạn, hôm nay đúng là đại xuất huyết a! Bất quá, cũng may là, các bé vẫn khá hiểu chuyện, mỗi bé chỉ mua một món, nếu không thì hôm nay ví tiền của Tô Hàng, chắc chắn không chỉ là xuất huyết đơn giản như vậy. "Tiểu Nhiên, còn con? Con có gì muốn mua không?" Sau đó, Tô Hàng lại nhìn về phía Lục Bảo, mấy bé khác hôm nay ở trung tâm thương mại đều đã mua được thứ mình thích rồi, chỉ có mỗi Lục Bảo là im lặng suốt cả đường. "Không có ạ! Con có khối nguyên thạch này rồi!" Nghe vậy, Lục Bảo lắc đầu, sau đó lại lắc lắc khối nguyên thạch trong tay mình. Với Lục Bảo mà nói, việc hôm nay mua được khối nguyên thạch kia đã là thứ tốt nhất rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận