Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1373: Quỷ ngược lại là có một cái

"Tiểu tử này đoán chừng là không nỡ chúng ta đi nên mới không có ai nhét lì xì cho hắn." Nghe vậy, Lâm Duyệt Thanh cũng cười phụ họa thêm một câu. Còn Tứ Bảo khi nghe thấy thế thì vội vàng buông tay Tô Thành ra, vẻ mặt có chút xấu hổ. Hai ngày cuối tuần này, không chỉ riêng Tứ Bảo, mà khi mấy đứa nhỏ đòi đi chơi, Tô Thành và Lâm Nguyệt Thanh liền lén cho chúng nhét lì xì, để chúng tự mua đồ ăn vặt. Những chuyện này Tô Hàng và Lâm Giai đều biết cả. Để Tô Thành và hai ông bà vui vẻ, bọn nhỏ cũng vui, nên Tô Hàng và Lâm Giai không can thiệp, dù sao bọn họ cũng không thể cho mấy đứa nhỏ lì xì mãi được.
"Ha ha ha..." Mọi người không nhịn được cười khi thấy cảnh này. Tứ Bảo lúc đó thật sự rất đáng yêu, đến cả Tô Hàng và Lâm Giai cũng thấy buồn cười.
"Mới, mới không phải vậy!" Thấy thế, Tứ Bảo mới kịp phản ứng, sau đó phản bác một câu, hai má bỗng đỏ ửng lên. Tuy nhiên, sự phản kháng yếu ớt của cậu chỉ khiến mọi người cười to hơn.
Nhưng chính nhờ màn náo loạn của Tứ Bảo, mà bầu không khí giữa bọn họ không còn nặng nề và gượng gạo nữa. "Thôi được rồi, dù sao các con cũng sắp được nghỉ đông, dù ông bà không thể sang đây thăm các con thì các con vẫn có thể về chơi mà, đừng buồn." Sau đó, Tô Thành ôm mấy đứa vào lòng rồi an ủi.
"Đúng đó, các con phải cố gắng học tập trong thời gian này, cuối kỳ phải thi được điểm cao!" Lâm Duyệt Thanh cũng dặn dò các cháu thêm một câu, bà cũng rất lưu luyến mấy đứa cháu đáng yêu này.
Tuy nhiên, tạm biệt là điều không tránh khỏi, Tô Hàng và Lâm Giai nhìn theo Tô Thành và Lâm Duyệt Thanh rời đi, ánh mắt vẫn dõi theo một hồi lâu giống như các con mình.
Ngày hôm sau, một tuần mới lại bắt đầu. Lâm Giai đưa mấy đứa nhỏ đến trường học, Cung Thiếu Đình vẫn như mọi khi, đến văn phòng của Tô Hàng rất sớm để bắt đầu một ngày học tập. Nhưng khác với mọi ngày, Cung Thiếu Đình không còn hào hứng với việc học kỹ năng điêu khắc mới nữa, mà vừa thấy mặt đã vội vàng chạy tới. "Sư phụ, sư phụ xem này, hắc hắc..." Cung Thiếu Đình cười hì hì, sau đó lấy ra hai hộp hình chữ nhật được đóng gói cẩn thận. Tô Hàng nhìn kỹ, biết ngay là rượu, hơn nữa còn là loại rượu ngon vô cùng quý hiếm. Loại rượu ngon này tuy không quý hiếm bằng loại rượu trân tàng mà hôm trước Lý Chính Thành mang đến nhà, nhưng cũng không hề tệ. Loại rượu này hiện vẫn đang bán nhiều trên thị trường, nhưng lại rất khó mua được, cứ hễ vừa bày bán thì gần như sẽ bị người ta tranh nhau mua hết ngay, có thể nói là có tiền cũng chưa chắc mua được. "Còn cái này nữa này!" Cung Thiếu Đình lại lấy ra thêm vài hộp đồ từ trong túi xách của mình. Nhìn cách đóng gói thì có lẽ là tổ yến, tóm lại những thứ này đều rất đắt tiền. Hơn nữa, có nhiều thứ dù trả giá gấp đôi cũng chưa chắc đã mua được. "Hả..." Tô Hàng không khỏi ngẩn người khi thấy những thứ này lần đầu, sau đó nhìn Cung Thiếu Đình bằng ánh mắt kỳ quái.
"Sư phụ làm sao vậy, trên mặt con dính gì bẩn à?" Thấy vậy, Cung Thiếu Đình liền sờ soạng mặt mình, rồi hỏi. "Trên mặt con thì không có gì bẩn cả, mà trong lòng thì lại có quỷ đấy." Tô Hàng nửa đùa nửa thật đáp, vẫn thích trêu Cung Thiếu Đình.
"A? Cái gì? Sư phụ đừng dọa con, con gan nhỏ lắm." Nghe vậy, Cung Thiếu Đình rất phối hợp, ôm ngực làm vẻ sợ hãi. Tô Hàng trực tiếp lấy tay che mắt lại, cảnh này đẹp quá không nỡ nhìn. "Nếu trong lòng không có quỷ thì sao tự nhiên lại tặng lắm đồ bồi bổ vậy, mua những thứ này chắc cũng tốn nhiều công sức lắm nhỉ?" Tô Hàng quay sang hỏi. Những thứ này vốn dĩ không dễ mua trên thị trường, muốn gom đủ trong một thời gian ngắn như vậy thì có lẽ không hề đơn giản. Nếu như Cung Thiếu Đình mua sáng nay thì hẳn là đã tốn không ít công sức. "Sư phụ, thầy dạy con bao nhiêu là thứ, đây chẳng phải là con muốn biếu thầy chút quà cho phải phép sao, có tốn chút công sức cũng đáng." Sau khi kịp phản ứng, Cung Thiếu Đình vội vàng xông tới, cười hì hì nói. Đúng là để chuẩn bị những thứ này, có tốn một chút công sức, nhưng đều là cha hắn Cung Mậu Nhan bỏ công sức ra cả. Những thứ rượu và đồ bồi bổ này, đều do Cung Mậu Nhan sáng nay vừa dậy đã sai người đem đến, rồi ném cho Cung Thiếu Đình, dặn dò hắn nhất định phải đưa cho Tô Hàng. Cung Thiếu Đình cũng không nghĩ nhiều, cứ thế xách đến, tự mình làm chân chuyển phát nhanh. "Thôi đi, nói đi, có chuyện gì?" Tô Hàng gạt Cung Thiếu Đình sang một bên rồi hỏi thẳng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận