Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 461: Ngũ Bảo thần bí tâm nguyện

"Ông già Noel tối nay sẽ đến hả?"
"Chúng con đã treo tất ở đầu giường rồi!"
Cách một ngày, trời vừa tờ mờ sáng, mấy đứa nhóc đã bắt đầu phấn khích nhảy nhót trên giường.
Vuốt mặt một cái, Tô Hàng nhìn theo hướng ngón tay của mấy đứa nhóc.
Quả nhiên.
Từng chiếc tất nhỏ chỉ cỡ lòng bàn tay, được bọn chúng vụng về treo ở đầu giường.
Nào là đỏ, lam, hồng, đủ các màu sắc.
Mà những chiếc tất nhỏ này đều là đồ mới tinh.
Là trước khi đi du lịch, hắn và bà xã vừa mới mua cho bọn nhỏ.
"Hô..."
Khẽ thở một hơi, Tô Hàng bất đắc dĩ cười nói: "Tất của các con nhỏ thế này, ông già Noel muốn nhét quà, cũng không nhét lọt."
"A..."
Nghe vậy, mấy đứa nhỏ vốn đang phấn khích nhảy nhót, lập tức phát ra tiếng thất vọng.
Vài đôi mắt nhìn nhau.
Chỉ một giây, mấy đứa nhỏ đã lắc lư cái mông nhỏ lao xuống giường, bắt đầu lục tìm trong rương hành lý.
Chẳng mấy chốc, chúng lại leo lên giường.
Lần lượt tháo tất nhỏ của mình xuống, mấy đứa nhỏ lại treo tất to hơn lên.
Liếc mắt nhìn, Tô Hàng trực tiếp dở khóc dở cười.
Bởi vì những chiếc tất mới treo này, là tất của hắn và vợ.
"Bây giờ đủ lớn rồi ha!"
Tứ Bảo chống nạnh, kiêu ngạo ưỡn khuôn mặt nhỏ lên.
Lục Bảo thì bỗng nằm sấp xuống, khôn khéo hỏi: "Ba ba, ông già Noel có đến không?"
"Tiểu Nhiên đã nói cho ông ấy biết con muốn quà gì rồi!"
"Cái này sao..."
Đưa hai tay từ trong chăn ra, ôm lấy bé mềm mềm trong ngực, Tô Hàng cọ vào mặt Lục Bảo nói: "Phải xem hôm nay các con có ngoan ngoãn nghe lời ba ba mụ mụ không đã."
"Ngô... đâm đâm..."
Khuôn mặt bị một trận chà đạp.
Lục Bảo giãy giụa trốn khỏi vòng ôm gò bó này, sau đó nhào vào ngực mụ mụ.
"Ma ma, ba ba bắt nạt... "
"Mụ mụ không bắt nạt, lại đây mụ mụ ôm."
Cười cọ cọ con gái, Lâm Giai đắc ý cười với Tô Hàng một tiếng.
Nhướng mày, Tô Hàng xoay người một cái, trực tiếp ôm cả hai mẹ con vào lòng.
Chỉ một giây, cằm của hắn vô tình đâm vào má Lâm Giai.
Ừm...
Con gái giống mẹ.
Da dẻ đều mềm mại non nớt.
"Đau nhức..."
Vừa cười vừa tránh đòn tấn công của Tô Hàng, Lâm Giai vội vàng vùi mặt vào chăn.
Phác mấy đứa còn lại thấy vậy, đột nhiên nhảy lên. Sau đó cùng nhau xông tới đánh ba ba.
Ba ba bắt nạt ma ma!
"Ba ba hư, không được bắt nạt ma ma!" Từng thân hình mềm mại, bụ bẫm rơi xuống người Tô Hàng.
Dù cho tố chất cơ thể của Tô Hàng có tốt, đột nhiên hứng chịu gần trăm cân va đập, cũng có chút khó chịu.
Bất đắc dĩ lắc đầu, hắn chỉ có thể ngồi dậy trên giường, sau đó lần lượt gỡ mấy "bé nhím nhỏ" đang bám trên người ra.
Làm xong tất cả, hắn lại tháo từng chiếc tất ở đầu giường xuống.
Thấy vậy, mấy đứa nhóc lập tức không vui.
Một tay chặn miệng nhỏ đang muốn biểu lộ tức giận của Tam Bảo, Tô Hàng híp mắt nói: "Lát nữa chúng ta đi mua tất to hơn, như vậy ông già Noel mới có thể cho các con nhiều quà hơn."
"Tốt!"
Lời này vừa thốt ra, mắt của mấy đứa nhỏ lập tức sáng lên, cùng nhau đồng thanh đáp ứng.
Giải quyết xong mấy đứa nhỏ, Tô Hàng và Lâm Giai cũng không còn tâm trạng ngủ, dọn dẹp qua loa rồi rời giường, bắt đầu đưa bọn nhỏ ra ngoài tản bộ.
Đi dạo một ngày, lúc trở về đã là bốn giờ chiều.
Dù chỉ mới bốn giờ, bên ngoài trời đã tối đen như mực.
Vừa về đến khách sạn, mấy đứa nhỏ đã hớn hở chạy đến bên giường, treo những chiếc tất màu đỏ tươi mới mua lên.
Xong xuôi, chúng bắt đầu cầu nguyện với những chiếc tất.
"Ông già Noel... Tiếu Tiếu muốn kẹo mút siêu to!"
"Tiểu Trác muốn một chiếc ô tô mới!"
"Tiểu Thần muốn... Muốn một quyển sách~"
"Tiểu Ngữ muốn một cái bánh gato thật lớn~"
"Tiểu Nhiên... Tiểu Nhiên... Ngô... Tiểu Nhiên muốn một con gấu siêu to!"
Ngoại trừ Ngũ Bảo, những đứa trẻ khác lần lượt cầu nguyện.
Những ước nguyện này đều được Tô Hàng và Lâm Giai cẩn thận ghi nhớ trong lòng.
Cuối cùng, ánh mắt hai người dừng lại ở Ngũ Bảo.
Bởi vì chỉ có Ngũ Bảo là nhìn chằm chằm vào chiếc tất đỏ mà ngẩn người, không hề ước nguyện gì.
"Tiểu Yên, con ước gì vậy?"
Ngồi xổm xuống bên cạnh con gái, Lâm Giai nhẹ giọng hỏi han.
Nhíu mày nhỏ, Ngũ Bảo lắc đầu.
"Là không muốn gì sao?" Tô Hàng thấy thế, tiếp tục hỏi.
Ngẩng đầu nhìn ba ba mụ mụ một chút, Ngũ Bảo lại lần nữa lắc đầu.
Do dự một hồi lâu, bé mới nhỏ giọng nói: "Có..."
"Vậy thì nói với ông già Noel đi."
Nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của bé, Lâm Giai cười nhạt nói.
Nghe vậy, Ngũ Bảo bĩu môi, buồn bực nói: "Muốn quà, ông già Noel không có đâu."
"Hả?"
Nghi hoặc nhìn nhau, Tô Hàng và Lâm Giai đồng thời nhìn về phía Ngũ Bảo.
Cũng ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, Tô Hàng kiên nhẫn nói: "Vậy Ngũ Bảo của chúng ta muốn món quà gì? Nói cho ba ba mụ mụ biết đi, ba ba mụ mụ giúp con chuẩn bị."
"..."
Cúi mặt không lên tiếng nhìn ba ba mụ mụ, Ngũ Bảo hơi rũ mi mắt, khuôn mặt vốn trắng trẻo bỗng nhiên ửng hồng.
Thấy bé con xấu hổ, Tô Hàng và Lâm Giai nhất thời càng thêm tò mò về món quà bé muốn.
. . .
Suy nghĩ một chút, Lâm Giai tiến đến gần miệng Ngũ Bảo, nhỏ giọng nói: "Tiểu Yên nói nhỏ cho mụ mụ nghe, có được không?"
". . . Ừm."
Trầm mặc gật gật đầu, cô bé hướng về phía trước rướn người tới, bắt đầu thì thầm vào tai mụ mụ.
Nghe tiếng thì thầm bên tai, mắt hạnh của Lâm Giai từ từ mở lớn, cuối cùng cười nhẹ nhàng nhìn sang Tô Hàng.
Bị bà xã nhìn như vậy, Tô Hàng lập tức cảm thấy khó hiểu.
Dù hắn không đoán được Ngũ Bảo muốn món quà gì, nhưng tám phần là có liên quan đến mình.
Nhướng mày, Tô Hàng càng thêm hiếu kỳ nhìn về phía Ngũ Bảo.
Bé dường như đã nói thầm xong với mụ mụ, lùi về sau một bước nhỏ.
Khuôn mặt vốn đã hồng hào, so với vừa nãy lại đỏ hơn mấy phần.
Vì quá xấu hổ, khuôn mặt vốn rất đáng yêu giờ trông lại đặc biệt nghiêm nghị.
Vẻ nghiêm túc cố ý ấy, giống như bà xã lúc mới quen.
Tô Hàng mỉm cười, nhìn Lâm Giai một bên đang biểu lộ đầy hứng thú, nụ cười luôn treo trên miệng, hài lòng gật đầu.
Có mình làm người cha thân thiết như thế này, con trai con gái mình sau này cũng nhất định sẽ giống như bà xã, lúc nào cũng vui vẻ như vậy.
Về phần hiện tại, điều quan trọng nhất vẫn là nguyện vọng của Ngũ Bảo.
Vẫy tay với bà xã, Tô Hàng nhỏ giọng nói: "Tiểu Yên muốn gì?"
"Cái này sao..."
Nháy mắt một cái, Lâm Giai nhỏ giọng cười nói: "Bí mật, buổi chiều sẽ nói cho anh."
Nói xong, nàng xoay người một cái, chạy đến bên cạnh mấy đứa nhóc.
Nhìn bóng dáng nàng, lông mày Tô Hàng điên cuồng nhướn lên.
A! Lại thêm một người nữa sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận