Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 424: Thúc thúc biết làm cơm ma pháp!

"Bánh quy này, uy lực lớn như vậy sao?" Vương Yến nhìn hộp bánh quy trên tay Tô Hàng, cổ họng hơi khô khốc hỏi. Nhìn bề ngoài thì đây chỉ là loại bánh quy xốp giòn bình thường, hình tròn dẹt. Một chiếc bánh quy chẳng có gì đặc biệt, vậy mà lại khiến Nhị Bảo nghe lời ngay lập tức. Chuyện này thực sự rất thần kỳ. "Hai vị muốn nếm thử không?" Tô Hàng mỉm cười nhìn hai người, mở hộp bánh. Vừa mở, một luồng mùi sữa thơm lừng, hòa cùng hương cỏ thơm nhè nhẹ, lan tỏa trước mặt hai cô giáo. Mùi thơm còn lấn át cả đồ ăn trước mặt họ. Hít một hơi sâu, Vương Yến có chút kinh ngạc nhìn hộp bánh quy, kinh thán: "Thơm quá! Còn thơm hơn bất cứ loại bánh quy nào tôi từng mua!" Khổng Khiết vốn không mấy quan tâm đến bánh quy, giờ cũng nuốt nước miếng, mong chờ nhìn bánh. "Thử một chút đi." Thấy hai người không đợi được nữa, Tô Hàng cười khẽ đẩy hộp bánh về phía họ. Nghe vậy, hai người nhìn nhau, sau đó mỗi người lấy một chiếc bánh quy cho vào miệng. Cảm giác đầu tiên là lớp bánh xốp giòn dễ vỡ. Khi răng cắn vào, bánh lập tức tan ra thành vụn bột mịn, tan trong miệng. Hương sữa cùng hương cỏ thơm bùng nổ theo vụn bánh vỡ ra, như thể thoát khỏi lớp vỏ bọc. Hương vị bánh quy lập tức được khuếch đại. Cùng lúc đó, vị ngọt nhẹ nhàng cũng lan tỏa trong miệng. Độ ngọt của bánh vừa phải, không gây cảm giác ngán khi ăn nhiều. Không biết họ đã cho thêm những nguyên liệu gì. Ăn xong, trong miệng thậm chí còn có cảm giác sảng khoái nhẹ nhàng. "Ngon... ngon quá..." Vương Yến vừa lẩm bẩm vừa nhét nốt chỗ bánh quy còn lại vào miệng. Vẻ mặt cảm động như thể sắp khóc vì ngon. Ăn xong bánh, cô nàng thèm thuồng nhìn hộp bánh, vô thức nuốt nước miếng. Cô nàng muốn ăn thêm, nhưng lại ngại. Trong lòng thở dài, Vương Yến hận sao mình ăn nhanh quá. Ăn từ tốn chậm rãi thì đâu đến nỗi giờ phải dòm hộp bánh quy thèm thuồng. Nhìn sang Khổng Khiết, trong tay nàng vẫn còn một nửa chiếc bánh quy, Vương Yến lại lần nữa nuốt nước miếng. Thấy vậy, Tô Hàng cười, nói: "Cô Vương, muốn ăn thêm một chiếc nữa không?" "Có thể sao?" Nhìn số bánh quy còn lại trong hộp, Vương Yến ngập ngừng hỏi. Gật đầu, Tô Hàng bình thản nói: "Trong nhà còn nhiều lắm, muốn ăn cứ tự nhiên." "Cảm ơn!" Cảm kích nói cảm ơn, Vương Yến lại lấy thêm một chiếc bánh quy nhỏ. Có kinh nghiệm lần trước, lần này cô nàng ăn từ tốn hơn. Một bên, Khổng Khiết ăn xong chiếc bánh trên tay, nhìn cặn bánh trên tay, có chút lưỡng lự. Suy nghĩ một chút, nàng vẫn không liếm sạch sẽ. Dù sao phụ huynh của đứa bé vẫn đang nhìn đối diện. Như thể để giải tỏa sự xấu hổ, nàng khẽ hắng giọng, hỏi: "Tô tiên sinh, ngài là đầu bếp sao?" "Không, không phải." Lắc đầu, Tô Hàng tùy ý giải thích: "Chỉ là nghĩ đồ ăn cho bọn nhỏ, tự làm vẫn yên tâm hơn, nên tôi học sơ qua thôi." "Đây không phải là trình độ 'Sơ qua' đâu." Vương Yến lại ăn hết chiếc bánh trên tay, cảm khái: "Giờ thì tôi hiểu tại sao con ngài lại thích ăn cơm do ngài nấu rồi." "Ừm." Nghe vậy, Tô Hàng cười khẽ gật đầu. Hắn tiếp tục giải thích: "Thường ngày, cơm của bọn chúng đều do ta và thê tử làm." "Chúng ta ít khi đưa chúng đi ăn ngoài, nên bọn trẻ không quen đồ ăn bên ngoài." "Tôi thấy là do ngài nấu ăn ngon quá thôi." Khổng Khiết cười lắc đầu: "Nếu bố mẹ tôi nấu ăn ngon như vậy, tôi đâu còn tâm trạng ra ngoài ăn chứ?" "Khổng lão sư quá khen." Tô Hàng cười nhẹ. "Đây không phải là quá khen." Nói xong, Khổng Khiết khẽ hắng giọng, nhìn hộp bánh quy, ngượng ngùng hỏi: "Tô tiên sinh, ta có thể lấy thêm một chiếc nữa không?" "Được chứ." Gật đầu, Tô Hàng đẩy hộp bánh quy về phía nàng. Nói tiếng cảm ơn, Khổng Khiết tiếp tục lấy một chiếc bánh quy nhỏ. Khi nàng chuẩn bị ăn thì Nhị Bảo dẫn theo một bé gái chạy tới. Bé gái vui vẻ chỉ vào cô bé, nói với ba: "Ba ơi, đây là bạn con, Nha Nha ~" "Cơm Tiểu Ngữ ăn xong rồi, Nha Nha cũng ăn xong rồi." "Tiểu Ngữ có thể cùng Nha Nha ăn bánh quy nhỏ không ba?" Nói xong, Nhị Bảo mắt sáng long lanh nhìn. Nghe vậy, Tô Hàng nhướng mày, không chút do dự gật đầu: "Đương nhiên là được!" "Tiểu Ngữ nhà ta giỏi quá, nhanh như vậy đã ăn xong cơm rồi?" "Ân! Sạch trơn!" Hì hì cười, Nhị Bảo như tự cổ vũ mình, vỗ vỗ bụng nhỏ. Xoa đầu cô bé, Tô Hàng cầm hộp bánh quy đưa tới trước mặt hai đứa nhỏ. "Tiểu Ngữ, Nha Nha, cho hai con nè." Nói xong, Tô Hàng cười với Nhị Bảo và bé gái tên Nha Nha. Nhị Bảo thì rất tự nhiên. Ba vừa nói xong, bé lập tức đưa tay, thò vào hộp, nhanh tay lấy một chiếc bánh quy. Còn bé gái tên Nha Nha thì lại đứng ngây ra một lúc không nhúc nhích. Mặt cô bé ửng đỏ, cúi gằm đầu, thậm chí không dám nhìn Tô Hàng. Thấy đứa bé cũng nhút nhát như Ngũ Bảo, Tô Hàng cười, nói với Nhị Bảo: "Tiểu Ngữ, con giúp Nha Nha lấy một chiếc bánh quy được không?" "Sau đó tiện thể gọi các anh chị em tới đây ăn bánh quy cùng luôn nhé." "Vâng ạ!" Nhanh chóng lấy một chiếc bánh quy đưa cho Nha Nha, Nhị Bảo ba chân bốn cẳng chạy đi gọi các anh chị em. Nhận chiếc bánh quy, Nha Nha vẫn còn chút do dự. Mặc dù ngửi thấy hương thơm của bánh quy, bé đã muốn ăn lắm rồi. Thấy thế, Tô Hàng mỉm cười: "Ăn thử đi, Tiểu Ngữ và các bạn rất thích món này." "..." Ngẩng đầu nhìn Tô Hàng, Nha Nha vẫn đỏ mặt, rầu rĩ nói: "Nhưng ba mẹ con dặn." "Không được ăn đồ của người khác một cách tùy tiện..." "Cái này..." Nghe lý do của Nha Nha, Tô Hàng có chút bất lực. Đúng lúc này, Khổng Khiết đột nhiên cười nói: "Nha Nha, đây là phần thưởng vì con đưa Tiểu Ngữ tới nhà ăn đấy." "Nếu vừa nãy không phải con nói đồ ăn ở nhà ăn ngon, Tiểu Ngữ có lẽ đã không tới đâu." "Thế nhưng mà... Tiểu Ngữ nói Nha Nha lừa bạn ấy." Nghe cô giáo nói, Nha Nha tủi thân cúi đầu. Cô bé thật sự thấy đồ ăn ở nhà ăn ngon mà. "Nha Nha không có lừa đâu..." "Cô giáo biết mà." Xoa đầu cô bé, Khổng Khiết nhẹ nhàng nói: "Vì mỗi người có một quan điểm khác nhau về đồ ăn ngon. Nha Nha thấy ngon, Tiểu Ngữ lại không thích, đây là chuyện bình thường thôi." "Tiểu Ngữ cũng không cố ý đâu... Tại vì đồ do Tô thúc thúc làm thật sự ngon mà." Khổng Khiết nói đến đây thì bất lực nhìn Tô Hàng. Trong chuyện này, Nha Nha không sai, Nhị Bảo cũng không có gì sai. Chỉ là vì hai bé có định nghĩa khác nhau về món ngon nên mới dẫn đến sự hiểu lầm này. Đây cũng là chuyện không tránh được. "Ăn thử đi, coi như là chú bồi thường cho con." Tô Hàng lại cười một tiếng, an ủi Nha Nha. Lần này, bé không còn do dự. Nghe hương thơm của bánh quy, bé cẩn thận đưa bánh vào miệng. Vừa cắn một miếng, bé đã tròn xoe mắt. Kinh ngạc nhìn Tô Hàng, bé vui vẻ nói: "Tiểu Ngữ không có nói sai!" "Chú biết làm cơm ma pháp!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận