Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 684: Ngàn dặm truy phu a?

Chương 684: Ngàn dặm đuổi chồng à?
Đầu bị nắm lấy, khiến Lục Bảo giật mình đứng phắt dậy. Ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện kẻ đang nắm cục thịt trên đỉnh đầu mình chính là anh trai, mặt Lục Bảo lập tức lộ vẻ kinh hãi.
"Anh hai... Sao anh lại ở đây vậy?" Tiểu gia hỏa vì quá căng thẳng mà nói chuyện cũng có chút lắp bắp.
Đại Bảo liếc qua Tam Bảo và Tứ Bảo vẫn còn chưa chịu đứng dậy, trên mặt mang theo nụ cười, nói: "Anh cảm thấy có người theo dõi mình nên đến xem, không ngờ lại là các em?" "Không phải các em bảo muốn về phòng học sao, sao lại ở đây?" "Tiếu Tiếu, Tiểu Trác, hai đứa định không giải thích gì sao?"
"Cái này..." Tam Bảo gãi gãi đầu, mặt lộ vẻ xấu hổ đứng lên. Nàng ngượng ngùng nhìn anh trai, rồi nhỏ giọng nói: "Tụi em chỉ là tiện đường đi theo Lộ Lộ qua thôi..."
"Tiếu Tiếu, em nghĩ là có thể lừa được anh sao?" Đại Bảo lắc đầu, nhìn cô em gái này đầy bất lực, nói: "Anh em mình là anh em sinh đôi, em làm gì anh lạ gì nữa."
"Anh hai..." Tam Bảo biết không thể gạt được, chột dạ lùi lại một bước nhỏ.
Tứ Bảo thì lại dứt khoát hơn nhiều, thản nhiên thừa nhận: "Tụi em chỉ là muốn xem thử anh hai đi cùng La Tư Ngữ về phòng học thì sẽ xảy ra chuyện gì thôi."
"Các em nghĩ là sẽ xảy ra chuyện gì?" Đại Bảo nghi ngờ hỏi ngược lại. Chỉ là cùng đi đường về phòng học thôi mà, có thể xảy ra chuyện gì?
Nói đến đây, Tam Bảo bỗng nổi hứng. Tiểu gia hỏa như quên mất vẻ xấu hổ vừa rồi, hưng phấn bước lên một bước, nói với anh trai: "Anh, có phải La Tư Ngữ đã đưa gì cho anh không?"
"Ừ." Đại Bảo thật thà gật đầu, sau đó lấy ra chiếc lá phong trong túi.
Nhìn thấy vậy, Tam Bảo lập tức mắt hiện trái tim nhỏ hồng che cả mặt.
"Oa! Cái này lãng mạn quá đi?"
"Lãng mạn?" Nghe thấy từ ngữ lạ lẫm này, Đại Bảo kỳ quái nhìn Tam Bảo. Cô em gái này của mình, càng ngày càng kỳ quái.
Nhưng Tam Bảo lại không thấy ý nghĩ của mình có gì kỳ lạ. Nàng cười hì hì nhìn anh trai, không ngừng nháy mắt. Biết cô em gái này lại đang nghĩ chuyện tình cảm kỳ lạ gì đó, Đại Bảo bất đắc dĩ lắc đầu, dứt khoát tránh ánh mắt của nàng.
Để tránh cho chủ đề này tiếp tục, hắn vội vàng xoay người, đi về hướng khu giảng dạy...
...Đến tận chiều tan học, La Tư Ngữ không hề xuất hiện. Nhưng khi tan học chuẩn bị rời đi, tiểu gia hỏa đặc biệt đợi ở đầu cầu thang tầng lớp năm hai. Từ xa thấy Đại Bảo xuất hiện, nàng liền hưng phấn chạy tới trước, đến tóc cũng theo đó mà rung rung.
"Anh Thần, anh tan học rồi!" Vừa nói, La Tư Ngữ trên mặt nở nụ cười tươi tắn.
Đại Bảo có chút kinh ngạc nhìn nàng, hỏi ngược lại: "Em vẫn luôn đợi ở đây sao?" Giờ tan học của lớp một và lớp hai khác nhau, sớm hơn tận 40 phút. Nghĩa là La Tư Ngữ đã đợi ở đây suốt 40 phút.
"Em có qua bên kia ngồi một chút." La Tư Ngữ nói xong, chỉ vào chiếc ghế dài trong hành lang.
Nghe vậy, Đại Bảo nhíu mày. Cảm thấy biểu cảm của Đại Bảo thay đổi, La Tư Ngữ lo lắng lộ ra mặt. Nàng có chút lùi lại một bước nhỏ, nhỏ giọng hỏi: "Anh Thần, có phải anh không thích em đợi ở đây không?"
"Cái này..." Đối mặt với câu hỏi của La Tư Ngữ, Đại Bảo có chút do dự. Hắn không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là cảm thấy La Tư Ngữ tan học vẫn ở lại đây, ba mẹ nàng hẳn sẽ lo lắng.
"Thôi thôi, chúng ta mau ra ngoài thôi, em còn vội về nhà xem phim hoạt hình!" Tứ Bảo cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, gấp gáp thúc giục. Khoảng thời gian này không cần phải huấn luyện. Hắn rất khó khăn mới có thể về nhà sớm, xem được thêm một tập phim hoạt hình, tự nhiên không muốn đứng đây lãng phí thời gian.
"Đi thôi, em cứ không ra, chắc chú dì lo lắm đấy." Đại Bảo nói xong, nắm chặt bàn tay nhỏ của La Tư Ngữ.
Vui vẻ gật đầu, La Tư Ngữ vội vàng đi theo Đại Bảo, sợ mình chậm một bước.
...Ở cổng trường, trong lúc chờ đợi đám tiểu gia hỏa đi ra, Tô Hàng ngoài ý muốn gặp La Hạo Bác và Vu Hiểu Duyệt. Lúc đầu nhìn thấy bọn họ, Tô Hàng còn tưởng mình nhận nhầm người. Đến khi hai người nhiệt tình tiến lên chào hỏi, Tô Hàng mới biết chắc đó là đôi vợ chồng mình quen.
"Sao hai người lại ở đây?" Đối diện với vẻ ngạc nhiên của Tô Hàng, La Hạo Bác và Vu Hiểu Duyệt lại bình tĩnh hơn nhiều.
Khẽ ho một tiếng, La Hạo Bác giải thích: "Tư Ngữ nhà chúng tôi cũng đến trường này học, bọn tôi đến đón con bé đây."
Nghe vậy, Tô Hàng chợt nhớ đến chuyện La Tư Ngữ từng nói muốn đến trường Đại Bảo học tiểu học. Suy nghĩ của hắn ban đầu cũng giống đám nhóc con kia, cho rằng La Tư Ngữ chỉ nói đùa thôi. Kết quả, cô bé này lại thật sự đến? Vì con trai mình mà đến? Ngàn dặm đuổi chồng à?
Tô Hàng dở khóc dở cười nhìn vợ chồng La Hạo Bác. Hai vợ chồng này, đúng là cưng chiều con cái quá. Con muốn sao liền chiều vậy.
"Hai người vẫn chưa đón được Tư Ngữ sao?" Tô Hàng liếc nhìn thời gian, lảng sang chuyện khác: "Giờ tan học của lớp một sớm hơn lớp hai tận 40 phút đấy."
"Trừ phi bị thầy cô giữ lại, không thì lúc này Tư Ngữ có lẽ đã ra rồi."
Nghe vậy, Vu Hiểu Duyệt bất đắc dĩ cười. Cô giơ điện thoại trong tay lên, nói: "Lúc tan học Tư Ngữ đã gọi điện cho chúng tôi, nói muốn đợi anh Tiểu Thần tan học cùng."
"Đứa nhỏ này tính tình bướng bỉnh, bọn tôi hết cách, chỉ có thể đợi ở đây thôi."
"Lại còn có chuyện đó nữa sao?" Tô Hàng nghe vậy lại lần nữa kinh ngạc về La Tư Ngữ. Tiểu cô nương này... thật có chút mạnh mẽ.
Vì muốn theo mình, mà chạy đến đây nhập học thì cũng thôi đi, tan học vậy mà còn tình nguyện ở lại trường chờ thêm 40 phút. Sự nghị lực này, ở trên một đứa bé nhỏ như vậy thật không phổ biến.
"Hai người..."
"Ba ba!" Đúng lúc Tô Hàng định nói thêm vài câu với La Hạo Bác và Vu Hiểu Duyệt thì từ xa bỗng vọng lại giọng nói vang dội của Tứ Bảo.
Tô Hàng quay đầu nhìn sang, liếc mắt thấy ngay La Tư Ngữ đang bám sát bên cạnh Đại Bảo, như một cái đuôi nhỏ. Tiểu gia hỏa đối diện với ánh mắt của hắn, lễ phép gọi một tiếng chú. Trong suốt quá trình, nàng vẫn nắm chặt tay Đại Bảo. Nhìn như vậy, giống như một khắc cũng không nỡ buông ra.
Thấy vậy, Tô Hàng không thể không bắt đầu nghiêm túc nhìn nhận vấn đề này. Dù cảm thấy chuyện này thật khó tin. Nhưng, tiểu gia hỏa này, có lẽ nào thật sự thích con trai mình?
Bạn cần đăng nhập để bình luận