Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1330: Liền cùng từng cái quả vui vẻ tựa như

"Vậy được, ta ăn cơm xong sẽ liên hệ với lão bằng hữu kia của ta, ngày mai ngươi cùng ta đi xem." Nghe vậy, Tô Thành khẽ gật đầu, nhanh chóng định chuyện này xuống.
"Hy vọng lão ấy không sao..." Ngay sau đó, Tô Thành lại không kìm được thở dài.
Vị lão bằng hữu này của hắn, lúc trước khi mình làm ăn đã từng giúp đỡ ông rất nhiều, có thể tính là bạn chí cốt. Tô Thành không muốn nhìn thấy bạn chí cốt của mình đau đớn rồi rời khỏi nhân gian như vậy. Mà sự vui vẻ khi vừa cùng đám trẻ vui đùa cũng vì chuyện này mà tan biến hết.
"Ba yên tâm, sẽ không sao đâu, con đảm bảo, cho dù không thể chữa khỏi hoàn toàn, nhưng ngăn cơn đau của lão cũng không thành vấn đề." Thấy vậy, Tô Hàng không đành lòng nhìn Tô Thành khó chịu như vậy, không nhịn được an ủi một câu.
"Ừm." Nghe vậy, Tô Thành khẽ gật đầu, nhưng cả người cũng không khá hơn bao nhiêu. May mà sau đó, có vẻ như đám trẻ cảm giác được tâm trạng ông nội không tốt, bèn đến an ủi và vui đùa vài câu, điều này mới khiến Tô Thành bớt khó chịu hơn.
Đêm đến, một bàn lớn thức ăn được bày đầy trên bàn.
Hít hà ~ Mùi thơm của thức ăn khiến đám trẻ ngửi thấy từ rất xa, chúng không ngừng hít hà, thậm chí Tứ Bảo còn chảy nước miếng, chạy ào ra từ trong phòng ngủ.
"Oa, hôm nay đồ ăn thật là phong phú a!"
"Đúng vậy, đúng vậy, lần trước thịnh soạn như vậy là khi ông nội Hoắc Bá Đặc làm cho chúng ta nè."
"Mẹ ơi, khi nào ăn cơm vậy, bụng con cảm giác như sắp đói kêu rột rột rồi nè..."
Thấy vậy, từng đứa trẻ nhanh chóng chạy tới, ghé vào bàn ăn mắt sáng rực lên.
"Đi đi đi, phải biết lễ phép chứ, ông nội và bà nội còn chưa động đũa đâu, các con ngoan ngoãn chút đi." Nghe vậy, Lâm Giai liếc nhìn đám trẻ, đây là lễ nghi cơ bản trên bàn ăn, vẫn nên có.
"Không sao không sao, các cháu đều đói rồi, hơn nữa đều là người một nhà, ta với cha con để ý những cái khuôn sáo này sao?" Nghe vậy, Lâm Duyệt Thanh phất tay, rồi nói thẳng, trực tiếp ra hiệu cho đám trẻ được ăn.
"Mẹ à, mẹ như vậy là quá nuông chiều chúng nó rồi, ra ngoài mà không hiểu lễ nghi trên bàn ăn, sẽ bị người ta chê cười." Nghe vậy, Lâm Giai bất đắc dĩ nói, nhưng không nói gì thêm về chuyện này.
"Chuyện ở ngoài cứ để ra ngoài tính, mà mấy đứa nhỏ này nói ông nội Hoắc Bá Đặc là ai vậy?" Lần này Tô Thành cũng đứng về phía Lâm Duyệt Thanh, rồi hỏi chuyện của Hoắc Bá Đặc. Lúc nãy khi đám trẻ đang nói chuyện, vô tình lại nhắc đến tên của Hoắc Bá Đặc.
"Ông Hoắc Bá Đặc là bếp trưởng nhà hàng Michelin, trước đây vô tình biết được tài nấu ăn của Tô Hàng không tệ, rất ngưỡng mộ, sau đó khoảng thời gian trước đã tìm đến xin chỉ giáo nấu nướng..." Lâm Giai đáp lời, kể đơn giản lại chuyện này.
"Vậy à, thế thì cũng hay, một người theo đuổi nấu nướng rất thuần túy, đáng tiếc không có cơ hội làm quen." Nghe vậy, Tô Thành cảm khái một tiếng. Ông cũng có chút nghiên cứu về món Tây, mặc dù không biết làm, nhưng về cách ăn và phương pháp thưởng thức thì cũng ít nhiều hiểu được.
"Hì hì... đồ ngọt ông nội Hoắc Bá Đặc làm rất ngon đấy, ông nội không được ăn thật đáng tiếc."
"Đúng vậy, đúng vậy, ông còn dạy tam tỷ làm bánh ngọt và đồ ngọt nữa, cũng ngon lắm luôn."
"Thèm được ăn lại quá, không biết khi nào mới có thể gặp lại ông Hoắc Bá Đặc..." Nghe vậy, đám trẻ nhao nhao phụ họa, đứa nào cũng lộ vẻ thèm ăn.
"Mấy đứa đừng có nói nữa, nói nữa là ông nội các con muốn ghen với ông Hoắc Bá Đặc đó." Nghe vậy, Lâm Duyệt Thanh trêu một tiếng.
"Hả? Đúng, ta đang ghen đây, các con nhớ ông nội Hoắc Bá Đặc của các con, vậy mà dạo này không thấy các con nhớ đến ta nha." Tô Thành đầu tiên hơi sững sờ, sau khi kịp phản ứng thì vội vàng nói, cũng cùng đám trẻ đùa vui.
"Sao có thể chứ, đương nhiên con cũng nhớ ông nội, nhưng mà con thường xuyên được gặp ông nội mà."
"Hì hì, con nhớ ông Hoắc Bá Đặc làm đồ ăn ngon, nếu ông nội cũng biết làm thì mỗi ngày con đều nhớ."
"Ai bảo con không nhớ ông nội, mỗi lần gọi điện cho ông nội, con đều là người hăng hái nhất đó." Nghe vậy, đám trẻ cùng nhau đứng ra phản bác.
"Được được được, ta tạm thời tin các con nha, mau ăn cơm đi, đứa nào đứa nấy đều là mèo ham ăn, không ăn nữa lát nguội hết thì lại không ngon." Đám trẻ líu ríu không ngừng, Tô Thành cũng bị bọn chúng chọc cười, sau đó vội nói. Nếu đồ ăn mà nguội thì cảm giác và hương vị của món ăn sẽ kém đi, như vậy thì ăn không ngon. Đám trẻ con này náo loạn, chúng như những quả trám cười, cũng làm cho sự khó chịu mà Tô Thành tích tụ trước đó tiêu tan hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận