Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 742: Lúc nào sinh cái tiểu muội muội?

Chương 742: Lúc nào sinh một em gái nhỏ? Sâu róm? Nghe lũ tiểu gia hỏa đánh giá lông mày của mình, trong lòng Lâm Giai hơi hồi hộp một chút, đột nhiên có chút bất an. Tô Hàng cau mày lùi lại hai bước, cẩn thận xem xét kỹ một chút, không đồng ý nói: "Giống sâu róm sao? Ta thấy không giống mà." "Giống!" Tam Bảo ra sức gật đầu một cái, sau đó nhanh chóng tiến đến trước mặt Tô Hàng, cầm lấy bút chì kẻ chân mày trong tay hắn. "Ba ba, vẫn là để cho con vẽ cho mụ mụ đi!" Tiểu gia hỏa nói xong, lại ngay sau đó tiến đến trước mặt Lâm Giai, cầm bút chì kẻ chân mày vẽ lên lông mày của mụ mụ. Cảm nhận được từng nét bút trên lông mày, Lâm Giai càng lúc càng căng thẳng. Nàng luôn cảm thấy tình hình phát triển hình như có chút không ổn. Không phải lão công đang giúp mình kẻ lông mày sao? Sao trong chớp mắt, lại thành ra con gái giúp mình kẻ lông mày rồi? Trong khi Lâm Giai kinh ngạc bất định, Tô Hàng lại chăm chú nhìn Tam Bảo vẽ lông mày. Nhìn một hồi, mi tâm hắn lập tức nhíu lại, im lặng nói: "Tiếu Tiếu, con đang vẽ sâu róm đấy à?" "Đâu có!" Tam Bảo chỉ vào chỗ lông mày mình vừa vẽ, hỏi anh chị em: "Con vẽ lông mày có giống sâu róm không?" Nghe vậy, Đại Bảo bọn họ nhìn nhau, nhất thời không biết trả lời thế nào. Đến cuối cùng vẫn là Tứ Bảo nhanh miệng, không chút do dự gật đầu nói: "Con vẽ còn giống sâu róm hơn cả ba vẽ!" "Ừm... bây giờ trong mắt con chỉ thấy mỗi cặp lông mày chị vẽ." Lục Bảo nhỏ giọng thì thầm. Nghe các em đánh giá về trình độ của mình, Tam Bảo lại đầy nghi hoặc liếc nhìn lông mày mình vẽ, nhíu khuôn mặt nhỏ lẩm bẩm: "Con thấy con vẽ đâu có giống sâu róm mà..." "...". Nghe cuộc trò chuyện của chồng và lũ nhỏ, lòng Lâm Giai đã chìm xuống đáy. Nàng chấp nhận mở to mắt, nhìn vào gương, sau đó vội vàng quay đi nhắm mắt lại. Vô cùng thê thảm... Thật sự quá thê thảm không nỡ nhìn. Nàng trang điểm vốn dĩ đã chẳng ra sao, không ngờ như vậy còn xem là tốt hơn. Nhưng Lâm Giai tự hỏi, lão công vẽ cũng thực sự không tệ. Dù hơi thô một chút, nhưng dáng lông mày rất duyên dáng, lại sửa được khuôn mặt. Còn con gái vẽ thì nàng thật sự không diễn tả được bằng lời. Thô thì không nói, chủ yếu là cặp lông mày này vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo. Trông không chỉ giống một con sâu róm, mà còn là một con sâu róm đang bò nữa. "Mụ mụ, con vẽ có khó coi lắm không?" Tam Bảo nhìn vẻ mặt mụ mụ, có chút áy náy hỏi. Nghe vậy, Lâm Giai khó nhọc khẽ động khóe môi, lắc đầu nói: "Cũng tạm... Mụ mụ đi rửa mặt đã." Nói xong, nàng đứng dậy chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh. Tam Bảo dường như được cổ vũ, nhìn theo bóng lưng nàng vui vẻ nói: "Mụ mụ nhanh đi rửa mặt đi, lát nữa về con sẽ vẽ cho mụ mụ cặp lông mày đẹp hơn!" "...". Nghe được câu này, chân Lâm Giai loạng choạng một cái, suýt nữa thì ngã nhào. Tô Hàng nhìn vẻ mặt đáng thương của vợ, không khỏi thấy đồng cảm. May mà mấy lão đại trượng phu bọn mình không cần vẽ lông mày, nếu không giờ này người khóc trong lòng chắc chắn là mình. Nhưng Tô Hàng vừa nghĩ vậy xong, Tam Bảo đã chuyển mục tiêu sang hắn. Tiểu gia hỏa vẫn đang siết chặt bút chì kẻ chân mày trong tay, chớp mắt, mong đợi nhìn hắn hỏi: "Ba ba có muốn vẽ lông mày không?" Nghe vậy, Tô Hàng nghĩ đến cặp lông mày sâu róm xiêu xiêu vẹo vẹo trên mặt Lâm Giai, vội ho nhẹ lắc đầu: "Ba ba từ trước đến giờ không vẽ lông mày, thôi đi." "Vậy à..." Thất vọng bĩu môi nhỏ, ánh mắt Tam Bảo chợt chuyển, rồi ngay sau đó nhìn sang mấy chị em. "Chị, Tiểu Yên, Tiểu Nhiên, các con có muốn vẽ lông mày không?" "...". Đối diện với câu hỏi bất ngờ của Tam Bảo, Nhị Bảo, Ngũ Bảo và Lục Bảo đồng thời rùng mình một cái, sau đó ăn ý lắc đầu. Thấy vậy, Tam Bảo nhíu mày lại, hừ nhẹ một tiếng, lẩm bẩm: "Không muốn con vẽ à, thế thì con tự vẽ vậy." "Khụ..." Nghe Tam Bảo có chút tủi thân ba ba nói vậy, Tô Hàng ho nhẹ một tiếng, vội vàng dập tắt ý nghĩ đó của cô bé. "Tiếu Tiếu, bây giờ con vẽ thì chúng ta sẽ không kịp ra ngoài." "Muốn vẽ thì để lúc nào về vẽ tiếp đi." "Vậy lông mày mụ mụ phải làm sao bây giờ?" Tam Bảo quay đầu, vô tội hỏi. Lâm Giai vừa lúc rửa mặt xong đi ra. Nghe vậy, nàng vội vàng lắc đầu nói: "Không còn kịp giờ rồi, hôm nay mụ mụ không vẽ lông mày, chúng ta tranh thủ ra ngoài thôi." "A..." Phát hiện không có không gian thi triển tài năng, Tam Bảo thất vọng thở dài. Tô Hàng và Lâm Giai vội vàng nhìn nhau một cái, không cho con bé thời gian phản ứng, nhanh chóng dẫn lũ trẻ ra ngoài. Lâm Giai luôn cảm thấy quyết định kẻ lông mày hôm nay của mình có vẻ là một sai lầm. Trong lúc vô tình, hình như nàng đã mở một cái công tắc kỳ lạ cho Tam Bảo. Nếu sau này con bé rảnh rỗi lại đòi vẽ lông mày cho mình... Nghĩ đến đó, sống lưng Lâm Giai lạnh toát. Lúc này nàng đã quyết định. Về đến nhà sẽ thu hết bút chì kẻ lông mày, cố gắng không để Tam Bảo đụng tới. ... Đến trung tâm thương mại, Tô Hàng và Lâm Giai vừa dẫn lũ trẻ đi dạo, vừa chọn quà cho Chu Phàm. Lũ trẻ suy nghĩ rất đơn giản. Đã là quà cho em trai, thì tặng đồ chơi là hợp lý nhất. Vì hồi nhỏ bọn chúng cũng mong được nhận đồ chơi nhất. Về phần tặng đồ chơi gì thì để chính chúng quyết định. Tô Hàng và Lâm Giai thấy lũ trẻ đã chọn đồ chơi gần xong, chỉ có thể sang khu quần áo trẻ em xem đồ. Lũ trẻ tuy có chút buồn chán, nhưng cũng ngoan ngoãn đi theo sau ba mẹ. Đúng lúc Tô Hàng và Lâm Giai đang nghiêm túc chọn đồ thì một bóng hình nhỏ nhắn đột nhiên từ sau một hàng quần áo chui ra, chạy thẳng tới chỗ Tứ Bảo. Rồi trước khi mọi người kịp phản ứng, bóng dáng nhỏ nhắn đó ôm chặt lấy Tứ Bảo, ngẩng đầu lên bi bô kêu: "Anh hai, anh hai!" Anh hai? Nghe thấy tiếng gọi đó, Tô Hàng và Lâm Giai ngạc nhiên nhìn về phía trước mặt Tứ Bảo. Họ thấy người đang ôm chặt lấy Tứ Bảo là một cô bé nhìn chỉ khoảng ba bốn tuổi. Khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của cô bé dán chặt vào người Tứ Bảo, vừa dụi vừa tiếp tục bi bô gọi "anh hai". Còn về phần Tứ Bảo, đã bị cô em gái nhỏ đột ngột xuất hiện làm cho sợ hãi. Cậu ngơ ngác nhìn cô em gái nhỏ ôm chặt mình, đầu óc nhất thời trống rỗng. Anh hai? Rốt cuộc ba mẹ sinh cho mình một cô em gái nhỏ từ lúc nào mà mình không hề hay biết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận