Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1599: Con cóc học bắt chuyện

Chương 1599: Con cóc học bắt chuyện
Đáng tiếc cánh tay của Đại Bảo quá ngắn, nhân viên phục vụ lại đang bận rộn nên căn bản không phát hiện động tác của Đại Bảo. Đại Bảo có chút ủ rũ định quay người lại, đột nhiên thấy Tô Hàng đứng ở cửa nhà vệ sinh cách đó không xa. Đại Bảo định gọi ba ba, nhưng bị Tô Hàng ngăn lại. Tô Hàng nhẹ nhàng đi tới, hắn cũng muốn xem, tên đàn ông nào dám nhòm ngó vợ hắn đang nói gì!
"Vị tiểu thư xinh đẹp này, tôi mời cô cùng đi ăn trưa nhé!"
"Tôi kết hôn rồi, đây là sáu đứa con của tôi, phiền anh tránh xa tôi ra một chút." Nếu không phải vì đuổi gã đàn ông ngoại quốc này đi cho nhanh, Lâm Giai cũng chẳng muốn hết lần này đến lần khác giải thích với hắn làm gì! Nhưng tên đàn ông ngoại quốc đó vẫn làm ngơ.
"Thật vậy sao? Vậy cũng không sao. Để một tiểu thư xinh đẹp như cô một mình trông sáu đứa trẻ, chắc chồng cô cũng chẳng phải người có trách nhiệm gì, hay là cô quen với tôi đi!"
Nghe gã đàn ông ngoại quốc nói vậy, đừng nói Lâm Giai, đến Tô Hàng cũng phải kinh ngạc. Bình thường đừng nói sáu đứa con, dù một người phụ nữ có hai con thì người theo đuổi nàng cũng phải suy xét một chút. Vậy mà tên đàn ông ngoại quốc này lại tỏ ra không để ý gì cả. Chắc chỉ có hai khả năng. Thứ nhất, gã đàn ông ngoại quốc này quá si mê vẻ ngoài và dáng người của Lâm Giai, lại có rất nhiều tiền nên mới liều lĩnh. Khả năng thứ hai, gã đàn ông ngoại quốc này chỉ lừa gạt, muốn đưa Lâm Giai lên giường, ăn xong quệt mép rồi lén lút chạy trốn.
Bất quá, dù là khả năng nào, Tô Hàng cũng đều khó chịu.
"Ta chỉ đi vệ sinh một lát thôi mà, sao lại thành người đàn ông vô trách nhiệm trong miệng ngươi rồi?"
Tô Hàng cuối cùng không nhịn được, bước tới lạnh lùng nói. Gã đàn ông ngoại quốc nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Tô Hàng, ban đầu hơi kinh ngạc, nhưng sau đó lại trở nên vô cùng trơ tráo khiêu khích:
"Vị tiên sinh này, để mặc vợ con như vậy, không phải hành động của một người đàn ông lịch thiệp đâu!"
"Ta quả thật không phải người lịch thiệp, nhưng một thằng đàn ông chân chính vẫn tốt hơn cái loại giả danh lịch thiệp!"
Tô Hàng phóng toàn bộ khí thế ra, uy áp mạnh mẽ trên người hắn khiến gã đàn ông ngoại quốc nhất thời không dám nhìn thẳng mặt Tô Hàng. Gã thấy tình thế không ổn, muốn đi thì sợ mất mặt, liền nói thêm vài câu xấc xược rồi trở về chỗ ngồi của mình. Tô Hàng thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục trò chuyện vui vẻ với Lâm Giai và sáu đứa con. Như thể gã đàn ông ngoại quốc kia chưa từng đến đây vậy. Thực ra những loại đàn ông thế này Tô Hàng gặp nhiều rồi. Tô Hàng khi còn trẻ cũng từng phong lưu phóng khoáng như gã ta. Chỉ là bây giờ đã có gia đình, có con, hắn không còn nghĩ đến chuyện đó nữa. Nên với hành động bắt chuyện của gã kia, Tô Hàng chỉ xem như là vợ mình quá xinh đẹp, dáng người quá tốt nên mới thu hút những kẻ theo đuổi mù quáng.
Ăn trưa xong, mọi người ngồi nghỉ ở phòng chờ một lát. Đến khi sáu đứa trẻ bắt đầu không ngồi yên được, Tô Hàng mới dẫn chúng trở lại sân trượt tuyết. Lần này, Tô Hàng không đưa Lâm Giai và các con đi trượt tuyết nữa, mà dẫn cả nhà đi chơi phao trượt tuyết. Sau buổi sáng trượt tuyết, việc ngồi phao trượt thế này quả thực là thư giãn và giải trí.
Lúc ban đầu, Tô Hàng và Lâm Giai còn cùng nhau chơi với bọn trẻ. Nhưng rất nhanh, Lâm Giai bắt đầu thấy đuối sức. Dù sao ở đây khác với trượt tuyết, trượt tuyết có máy kéo người lên đỉnh dốc, còn phao trượt thì phải tự mình đi bộ lên. Lo lắng sáu đứa trẻ bị ngã, nên khi đi lên, hai người phải giúp chúng xách phao trượt nặng nề. Vác thêm đồ nặng leo dốc, lại còn phải cẩn thận đường trơn, thêm sáu đứa nhỏ ồn ào đòi chơi phao, cuối cùng Lâm Giai đành ngồi phịch xuống một bên trên nền tuyết.
"Lão công, anh chơi với bọn trẻ đi, em muốn ngồi đây nghỉ một chút." Lâm Giai vừa nài nỉ vừa nhìn Tô Hàng. Tô Hàng nhìn khuôn mặt mệt mỏi đỏ bừng của Lâm Giai thì không khỏi bật cười. Thật ra anh cũng rất mệt, chỉ là sáu đứa trẻ đang chơi vui vẻ nên anh không tiện ngắt lời chúng.
"Được rồi, em vào phòng nghỉ ngồi đi, ta dẫn sáu bảo bối chơi thêm chút nữa rồi về khách sạn nghỉ ngơi."
Nhìn Lâm Giai hớn hở đi về phía phòng nghỉ, Tô Hàng thả lỏng vai. Anh cầm bảy cái phao trượt nặng nề, hướng lên đỉnh dốc đi. Tô Hàng thì nghĩ rất tốt đẹp, nhưng bọn trẻ đang chơi vui thì sao mà nghe lời người lớn khuyên được?
"Ba ba, tụi con tự cầm được phao mà, ba chơi với tụi con thêm mấy lần nữa đi, có được không?" Đại Bảo khổ sở năn nỉ.
"Đúng vậy ba ba, chơi phao vui quá!" Ngũ Bảo cũng đầy vẻ kinh ngạc và phấn khích.
Thấy bọn trẻ đều muốn thế, Tô Hàng chỉ đành nhận mệnh tiếp tục làm việc. Đến khi trời gần tối, mấy đứa mới thôi, ngoan ngoãn theo Tô Hàng về phòng nghỉ.
"Ba ba, ngày mai mình lại đến chơi được không? Buổi trưa cũng không cần vào phòng nghỉ ăn cơm, con muốn cả ngày chơi ở đây thôi!" Nhị Bảo mặt vẫn còn chưa đã thèm, thậm chí bắt đầu lên kế hoạch cho ngày mai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận