Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 768: Mang theo các ngươi đi xuyên tàng chạy một vòng

Chương 768: Mang theo các ngươi đi xuyên Tạng chạy một vòng.
Nghe lũ nhóc con thỉnh cầu, Tô Hàng cùng Lâm Giai lập tức dở khóc dở cười. Hai người nhìn lũ nhóc con bộ dạng ra vẻ người lớn, bất đắc dĩ lắc đầu.
"Không được sao?" Thấy vậy, lũ nhóc con lập tức khó chịu nhíu mày.
Tô Hàng cười thở dài một tiếng, giải thích: "Cho dù bỏ mì tôm vào tủ lạnh, đến sáng mai cũng không ăn được."
"A..." Nghe vậy, lũ nhóc con không khỏi thất vọng. Bọn họ vẫn nghĩ tủ lạnh là vạn năng. Dù là món ngon gì, chỉ cần bỏ vào tủ lạnh sẽ giữ được rất lâu. Ai ngờ mì tôm lại không được.
"Ưm... Có thể là chúng ta vẫn muốn ăn mì tôm." Tam Bảo nhìn mì tôm hoàn hảo trước mặt, vẻ mặt lưu luyến không rời.
Tô Hàng nghĩ một lát rồi nói: "Một tuần nữa, không phải các con thi cuối kỳ sao? Đợi đến ngày thi xong về nhà, tối đó chúng ta ăn mì tôm, cho các con ăn thỏa thích, được không?"
Nghe vậy, lũ nhóc con vừa nãy còn có chút hụt hẫng, lập tức vui vẻ, trong lòng tràn ngập niềm vui.
Đại Bảo ngập ngừng một lát rồi hỏi: "Ba ba mụ mụ, không cần chúng con phải xếp hạng mấy trong kỳ thi cuối kỳ à?"
"Không cần." Tô Hàng lắc đầu, cười nhạt nói: "Ngày nào các con thi cuối kỳ xong về nhà, chúng ta sẽ ăn mì tôm."
"Tốt! Vậy chúng ta nói lời chắc chắn đó nha!" Tam Bảo vừa nói vừa chìa ngón cái tay phải ra.
Tô Hàng dở khóc dở cười nhìn hành động của nàng, cuối cùng vẫn dùng ngón út móc vào ngón út của nàng.
Khi hai bên móc tay, lũ nhóc con lập tức thỏa mãn. Dưới sự thúc giục của ba ba mụ mụ, bọn nhóc vội vàng đi đánh răng. Sau đó lại đọc sách một lúc, chờ mì tôm trong bụng tiêu hóa bớt rồi mới về phòng ngủ.
... Không biết có phải vì trận mì tôm sau khi thi cuối kỳ hay không. Mà mấy ngày tiếp theo, bọn nhóc học đặc biệt chăm chỉ, dốc hết sức cho kỳ thi cuối kỳ.
Một tuần sau, lũ nhóc con tràn đầy tự tin đến trường thi. Rồi sau một ngày cố gắng, bọn nhóc lại tự tin bước ra khỏi trường thi.
... Chỗ cổng trường, Tô Hàng đã sớm mua mì tôm đứng chờ. Lũ nhóc con vừa ra khỏi trường, thấy ba ba liền vui mừng chạy tới. Thấy ba ba cầm mì tôm trên tay, bọn nhóc lại càng thêm hưng phấn.
"Ba ba, cảm ơn ba!!" Tam Bảo kích động nhảy cẫng lên, hôn một cái vào má ba.
Cảm nhận được nước miếng của nhóc con chảy trên má, Tô Hàng dở khóc dở cười lắc đầu, rồi giơ mấy gói mì tôm trong tay lên, nói: "Đi thôi, về nhà ăn mừng các con thi xong cuối kỳ."
"Ba ba, trước khi lấy bảng điểm ở trường, chúng con không có bài tập mà!" Lục Bảo vừa nói vừa thở ra từng hơi. Hơi thở hóa thành sương trắng, tan ra trước mắt nàng.
Tô Hàng cười nặn nặn gò má có chút ửng đỏ vì lạnh của nhóc con, rồi nói: "Vậy các con đã nghĩ ra mấy ngày tới sẽ chơi gì chưa?"
"Nghĩ rồi!" Lũ nhóc con đồng thanh hô to. Rồi hưng phấn vây quanh ba ba, nhao nhao nói: "Chúng con muốn cùng ba ba và mụ mụ đến chỗ nào có thể nhìn thấy rõ sao trời, để ngắm sao!"
"Ngắm sao?" Nghe vậy, Tô Hàng liền sững sờ. Hắn liếc nhìn mấy tòa nhà cao tầng ở Ma Đô, dở khóc dở cười nói: "Vậy thì các con làm khó ta rồi, ở đây không thích hợp ngắm sao." Cho dù thời tiết có đẹp, thì buổi tối tất cả đèn điện đều bật, cũng chẳng thể nhìn rõ sao.
Nghe vậy, lũ nhóc con cũng sững sờ tại chỗ. Bọn nhóc nhìn xung quanh, tâm trạng hưng phấn vừa nãy nháy mắt hạ xuống. Đúng là ba ba từng nói, nơi này không thích hợp ngắm sao. Lúc trước bọn nhóc chỉ cảm thấy muốn ngắm sao. Giống như trong những bức hình, bầu trời đêm đầy sao lấp lánh. Nhưng bây giờ tình hình không cho phép. Vậy chẳng phải ước nguyện của bọn nhóc không thực hiện được sao? Lũ nhóc con chớp chớp mắt, hồi thần lại, mặt mũi lập tức ỉu xìu.
Tô Hàng nhìn bộ dạng buồn bã của bọn nhóc, nhất thời thấy có chút đau lòng. Muốn thỏa mãn ước nguyện này của lũ nhóc, thì chỉ có thể đưa bọn nhóc đến những nơi có thể ngắm trời sao thôi. Suy nghĩ một chút, hắn cười với lũ nhóc: "Ba ba có cách giải quyết việc này." "Còn bây giờ, các con cứ về nhà ăn mì tôm đã."
"Tốt!" Nghe vậy, lũ nhóc con đang có chút khó chịu, nháy mắt tan biến. Chỉ cần ba ba nói giải quyết được thì nhất định sẽ giải quyết được. Còn bây giờ thì cứ ăn mì tôm đã!.
... Một lớn sáu nhỏ về đến nhà, Lâm Giai nhận mì tôm từ tay Tô Hàng rồi pha cho lũ nhóc con. Nhìn bọn nhóc ăn ngon lành, Tô Hàng cười nhạt một tiếng, rồi lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm. Lâm Giai bưng hai bát mì tôm khác tới, một bát để trước mặt hắn, rồi tò mò hỏi: "Anh đang tìm vé máy bay à? Muốn đi đâu sao?" Tô Hàng muốn đi đâu đều sẽ nói trước với nàng. Như bây giờ trực tiếp tìm vé máy bay mà không nói cho nàng biết thì đây là lần đầu tiên.
Nghe vậy, Tô Hàng liền kể lại chuyện lũ nhóc con muốn ngắm sao. Sau đó hắn ghé vào tai Lâm Giai nói nhỏ mấy câu, rồi tiếp tục nói: "Cho nên bây giờ, anh đang tìm một nơi thích hợp để ngắm sao."
"Nơi thích hợp ngắm sao à..." Nhắc đến những nơi như vậy, Lâm Giai nghĩ ngay đến khu vực tây bắc. Những nơi như xuyên Tạng, Nội Mông Cổ đều rất thích hợp ngắm sao. Thảo nguyên mênh mông hoặc vùng núi cao, bầu trời sao và mặt đất liền một dải, thật sự rất đẹp. Khi nàng vừa tốt nghiệp đại học cũng từng muốn đến những nơi này ngắm nhìn. Chỉ là sau này có lũ nhóc con nên việc này bị trì hoãn. Thế nhưng mùa đông đi những nơi này thì có hơi vất vả, nhất là khu vực xuyên Tạng. Không chỉ khí hậu khó chịu, còn dễ bị phản ứng cao nguyên. "Anh định đưa bọn nhóc đi ngắm sao ở đâu vậy?" Lâm Giai nghĩ một lát, có chút lo lắng nhìn Tô Hàng. Nàng sợ lão công mình hứng lên, đưa lũ nhóc đi xuyên Tạng ngắm sao luôn thì nguy.
Nghe vậy, Tô Hàng cười nhạt một tiếng. Hắn nhướng mày rồi nói: "Anh định mang theo các ngươi đi xuyên Tạng chạy một vòng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận