Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1455: Vì trân tàng phẩm an toàn nghĩ

"Cái này còn tạm được..." Nghe Cung thiếu Đình nhận lỗi với thái độ thành khẩn như vậy, Trương Vân bấy giờ mới nguôi ngoai phần nào cơn giận. Còn Cung Mậu Nhan thì đứng nép sang một bên, không dám chen ngang nửa lời, giờ Cung thiếu Đình đã vất vả thu hút hết sự chú ý rồi, hắn không muốn lại tự rước họa vào thân.
"Vậy ngươi nói xem, ta gọi cho ngươi mười mấy hai mươi cuộc điện thoại, tại sao ngươi lại không bắt máy?" Tiếp đó, Trương Vân lại bồi thêm một câu, nàng vẫn còn ấm ức chuyện này.
"Hôm nay ta đi ra ngoài sớm, quên sạc điện thoại, lại không mang theo sạc, chẳng phải là bị tắt nguồn sao." Nghe vậy, Cung thiếu Đình bất đắc dĩ giải thích. Thật ra tắt máy chỉ là một phần lý do, mặt khác là vì điện thoại của hắn để im lặng liên tục, chỉ sợ trong lúc đang khắc băng điêu, bỗng dưng có cuộc gọi hay tin nhắn đến sẽ làm gián đoạn luyện tập của hắn. Chuyện này trước đây khi theo Tô Hàng học điêu khắc ngọc cũng không phải chưa từng xảy ra. Vốn dĩ chuyện này chẳng có gì ghê gớm, nhưng trùng hợp làm sao, hôm nay hắn lại quá nhập tâm, đến cả điện thoại cũng không buồn ngó. Đến khi máy sập nguồn thì cho dù muốn xem cũng đã muộn, bởi vậy mới thành ra cái cục diện này.
"Thôi được rồi, chuyện hôm nay ta tạm thời không truy cứu, nhưng về sau ta sẽ nâng yêu cầu với ngươi."
"Bất kể lúc nào, điện thoại nhất định phải luôn đầy pin cho ta, có thời gian thì báo bình an, đừng để ta và cha ngươi lo lắng, biết chưa?" Nghe Cung thiếu Đình đã giải thích rõ ràng, Trương Vân đành bất đắc dĩ dặn dò. Hôm nay dù tức giận, nàng cũng không phải là người không hiểu lý lẽ, coi như chuyện này bỏ qua. Tất nhiên, cũng có một phần nguyên nhân vì Tô Hàng ở đây, nàng không tiện góp ý nhiều với Cung thiếu Đình trước mặt cậu ta. Có góp ý thì cũng phải về nhà mới được, chứ không lại bị Tô Hàng đứng bên chế nhạo.
"Vâng vâng, con hiểu rồi." Nghe vậy, Cung thiếu Đình vội vàng gật đầu đáp ứng. Hôm nay Trương Vân giận đến như vậy, dọa cho hắn hết hồn, giờ phút này dám không đáp ứng mới lạ!
"Được rồi, hiểu rồi thì mau chóng về đi, cũng không xem bây giờ mấy giờ rồi, thế mà còn ở nhà sư phụ ngươi, đừng để người ta thấy phiền." Nghe Cung thiếu Đình đáp ứng, Trương Vân lại tiếp tục, bảo Cung thiếu Đình mau về nhà. Nàng thấy Cung thiếu Đình đã có nhà, dù là đến nhà Tô Hàng học điêu khắc, nhưng chung quy vẫn là nhà người ta, ở lại trong gia đình người ta như vậy cũng không tốt lắm. Một mặt khác, Cung thiếu Đình mới xuất viện hôm qua, dù sức khỏe không có vấn đề gì, nhưng Trương Vân thân là mẹ vẫn không khỏi lo lắng. Đêm hôm khuya khoắt thế này, nhất định phải để Cung thiếu Đình ở trước mắt nàng, Trương Vân mới yên tâm được phần nào.
"Ơ?" Nhưng vừa nghe thấy vậy, sắc mặt Cung thiếu Đình liền xịu xuống ngay tức khắc.
"Ơ cái gì?" Không đợi Cung thiếu Đình giải thích gì thêm, Trương Vân đã lên tiếng ở đầu dây bên kia, lời nói có vẻ lại hơi bực tức.
"Không phải, mẹ, hôm nay con về thẳng chỗ con ở nhé, trước không về nhà mình." Vội vàng, Cung thiếu Đình giải thích, cũng không dám để Trương Vân nổi giận nữa, nếu không lúc đó hắn thật không chịu nổi mất.
"Không được, trong nhà mình có phải là không có phòng đâu, con về đây hai ngày, mẹ nhìn con một ngày, mẹ mới yên tâm chút được." Nghe vậy, Trương Vân trực tiếp từ chối một cách quả quyết dứt khoát. Nếu không có vụ tai nạn xe hôm qua thì Trương Vân đã chẳng nói nhiều đến thế, đằng này mới ngày hôm qua Cung thiếu Đình xảy ra chuyện, thần kinh của nàng còn đang căng thẳng lắm, cũng không muốn lo sợ thêm lần nào nữa.
"Mẹ à, con và sư phụ con còn phải học tập nghiên cứu thảo luận thêm về các vấn đề liên quan đến băng điêu ở đây, về đến nhà có lẽ hơi muộn, vẫn là không nên quấy rầy hai người nghỉ ngơi..." Nghe vậy, Cung thiếu Đình lại từ chối một câu, ngụ ý là không muốn về nhà Trương Vân và Cung Mậu Nhan. Một mặt, hắn không muốn về sớm như vậy, dù sao ở chỗ Tô Hàng, hắn vẫn còn mong ngóng bữa tối mà Tô Hàng vừa nói tới, nếu có thể ăn cọ bữa cơm tối thì còn gì bằng. Mặt khác, là vì hắn biết tay mình hay táy máy, sẽ không nhịn được mà đi sờ mó những món đồ trân quý mà bố mình cất giữ, đến lúc đó thế nào cũng sẽ lại bị cằn nhằn cho xem. Mà còn, dựa theo tính tình của Trương Vân và Cung Mậu Nhan, nếu chút nữa mà về thẳng nhà thì e rằng sẽ lại phải chịu trận "phê bình" nữa mới thôi. Tổng hợp những cái đó mà nói, vẫn nên về muộn chút hoặc về thẳng nơi ở của mình cho xong.
"Đúng đó, Thiếu Đình nó lớn như vậy rồi, lẽ nào còn không biết phải làm gì sao, chúng ta cũng đừng mù quáng lo lắng nữa." Nghe vậy, ở đầu dây điện thoại cũng vọng tới giọng phụ họa của Cung Mậu Nhan. Vì sự an toàn của những món đồ quý giá trên kệ sách của hắn, tốt nhất vẫn nên để thằng nhóc Cung thiếu Đình ở bên ngoài thì hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận