Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 85: Đều là lão công dạy thật tốt

"Chương 85: Đều là lão công dạy thật tốt"
"Rất nhẹ a."
"Chỗ nào nhẹ!"
Trong phòng ngủ Tô Hàng cùng Lâm Giai vừa nói chuyện vừa đi ra phòng ngủ.
Lâm Giai vừa đi ra không được mấy bước, phát giác được ánh mắt mọi người, bước chân chậm rãi dừng lại.
"Các ngươi... Làm sao?"
Nàng chú ý tới ánh mắt của mọi người, mờ mịt hỏi thăm.
Một giây sau, vài đôi mắt nguyên bản đang nhìn nàng, đồng loạt thu hồi.
Giống như một màn vừa rồi chưa hề xảy ra.
Thấy vậy, Lâm Giai càng mờ mịt hơn.
Rất hiển nhiên.
Mọi người không có ý định trả lời.
Nhìn một màn này, Tô Hàng im lặng cười cười.
Nhìn về phía Lâm Giai, hắn tiếp tục xoa gò má nàng, hỏi: "Cần ta cùng nàng cùng nhau nấu cơm không?"
Bành!
Cảm thấy mặt mình bị chạm vào, Lâm Giai cảm giác trái tim mình nhảy mạnh một cái, đỉnh đầu bốc lên hơi nóng.
Kỳ thật ở nhà, động tác này nàng đã quen rồi.
Nhưng hiện tại ngay trước mặt bố mẹ. . .
Lâm Giai vội vàng lách người sang bên cạnh, nhỏ giọng thì thầm.
"Không cần..."
Nói xong, nàng nhanh như chớp chạy vào phòng bếp.
Ngồi ở ghế sofa, Đường Ức Mai cười cười, kéo Đường Tuệ Vân bên cạnh đứng dậy: "Đi thôi, con cũng không thể chỉ ăn chực a? Đến cùng nhau nấu cơm."
"Ta... Được thôi."
Đường Tuệ Vân bất đắc dĩ lắc đầu, đi theo Đường Ức Mai vào phòng bếp.
Lúc đi ngang qua Tô Hàng, nàng như có điều suy nghĩ nhìn nhiều, nhưng không nói gì.
Tô Hàng cũng nhìn Đường Tuệ Vân một chút, rồi quay người bình tĩnh đi đến đối diện Lâm Bằng Hoài, ngồi xuống.
"Thưa chú, chúng ta tiếp tục chứ?"
". . ."
Nghe vậy, Lâm Bằng Hoài lập tức ngẩng đầu, híp mắt nhìn Tô Hàng.
Thấy thế, Tô Hàng nhíu mày.
Lại nhìn chằm chằm hắn một lát, Lâm Bằng Hoài hừ nhẹ một tiếng, đặt quân cờ xuống.
"Đương nhiên tiếp tục, ván cờ còn chưa kết thúc đâu!"
Không biết có phải ảo giác của mình không.
Tô Hàng luôn cảm thấy trong lời nói của Lâm Bằng Hoài xen lẫn một chút chiến ý?
Cười nhạt một tiếng, hắn cầm lấy quân mã của mình, ăn mất một quân tốt của Lâm Bằng Hoài.
Lão già đã có hứng như vậy, mình cũng nên nghiêm túc chút, chơi một ván thật tốt!. . .
Hơn một giờ sau, đồ ăn dần dần bày đầy bàn.
Hai bên bàn khách, Tô Hàng và Lâm Bằng Hoài vẫn ngồi đối diện nhau, mỗi người nhìn chằm chằm bàn cờ.
Thấy vậy, Đường Ức Mai nhíu mày thúc giục.
"Hai người còn đánh cờ đấy à? Rửa tay chuẩn bị ăn cơm."
"Sắp xong ván này rồi, vội cái gì!"
Lâm Bằng Hoài vừa nói xong, bực bội hai tay đè lên đầu gối.
Ván cờ này, hắn thấy sắp thua rồi.
Ván cờ vốn đang chiếm ưu thế, không biết từ lúc nào lại rơi xuống hạ phong.
Ngẩng đầu trừng mắt Tô Hàng, Lâm Bằng Hoài nhíu mày.
"Cậu đánh cờ cũng khá đấy chứ?"
"Ừm... Trước kia con thường chơi với bố con, cũng chơi kha khá." Tô Hàng cười nhạt trả lời.
Nghe vậy, Lâm Bằng Hoài nhíu mày tỏ vẻ coi thường, rồi đứng dậy.
"Cũng tàm tạm." Ho khẽ một tiếng, hắn nói tiếp: "Ván này để sau, đồ ăn đã dọn xong rồi, ăn cơm trước, ăn cơm xong lại chơi."
Nói xong, Lâm Bằng Hoài chắp tay sau lưng đi vào phòng vệ sinh.
Vừa rồi còn muốn đánh cho xong ván cờ, mấy câu nói của hắn, vứt ván cờ ra sau đầu rồi.
Rõ ràng là sợ thua mất mặt mà!
Tô Hàng nhìn bóng lưng Lâm Bằng Hoài, cười lắc đầu.
Lúc này, từ bên cạnh truyền tới tiếng thúc giục của Lâm Giai.
"Anh cũng nhanh đi rửa tay, đến ăn cơm, hôm nay làm món anh thích đấy."
Câu cuối cùng, mang theo chút ngượng ngùng.
Tô Hàng cười liếc nàng một cái, sau đó nhìn lên bàn ăn.
Một đĩa tơ phỉ thúy, một đĩa sườn xào chua ngọt, đúng là món anh thích ăn.
Nhất là món sườn xào chua ngọt kia.
Số lượng thật không ít.
"Ừm, được."
Cười với Lâm Giai, Tô Hàng chậm rãi đi về phía phòng vệ sinh.
Đến khi hắn cũng ngồi vào bàn ăn, mọi người mới cầm đũa.. . .
Mặc dù đã cầm đũa, nhưng Lâm Bằng Hoài và mọi người không vội gắp thức ăn.
Bởi vì bọn họ đã từng trải qua tài nghệ nấu ăn của Lâm Giai trước đây, và ký ức vẫn còn tươi nguyên.
Cảm giác đó, tuyệt đối không muốn có lần thứ hai.
Cho nên lần này, trong lòng tự nhiên có chút thấp thỏm.
Thấy thế, Tô Hàng xem thường cười một tiếng, hỏi Lâm Bằng Hoài và những người khác: "Thưa chú, thưa dì, mọi người không ăn ạ?"
Dù sao người lớn không gắp thức ăn, hắn gắp trước, cũng chẳng sao cả.
Bị Tô Hàng hỏi như vậy, sắc mặt mọi người trong nháy mắt cứng đờ.
Do dự một lát, Đường Ức Mai mới cười gắp món ăn gần mình nhất, đồng thời cười nói với Tô Hàng: "Ăn chứ, cậu cũng ăn nhanh đi."
"Vâng."
Tô Hàng bất đắc dĩ lắc đầu, bình tĩnh gắp miếng sườn gần mình nhất.
Miếng sườn đã được ninh mềm.
Lớp nước tương phủ trên miếng sườn, vị chua ngọt vừa phải.
Làm cho bản thân miếng sườn có chút đầy mỡ, ăn vào cảm thấy dễ chịu hơn.
"Vị không tệ, tay nghề tiến bộ nhiều đấy."
Tô Hàng nếm thử, cười nhìn Lâm Giai.
Nghe vậy, Lâm Giai có chút kiêu ngạo mím môi: "Quá trình làm món này em đều thuộc rồi, hương vị chắc chắn sẽ không tệ."
Dáng vẻ này, như một đứa trẻ đang chờ đợi được khen ngợi.
Tô Hàng không hề keo kiệt lời khen, trực tiếp cho nàng một ngón tay cái.
Lại thẹn thùng cười, Lâm Giai tự nhiên gắp một chút măng tây, bỏ vào bát Tô Hàng.
"Nếu thấy vị không tệ, anh ăn nhiều một chút."
"Ừm."
Tô Hàng gật đầu, hài lòng bắt đầu ăn cơm.
Một bên, Lâm Bằng Hoài thấy con gái chỉ gắp thức ăn cho Tô Hàng, không gắp cho mình, lườm Tô Hàng một cái.
Hắn sau đó nhìn sang Lâm Giai, cau mày nói: "Làm gì vậy? Trên bàn cơm thế này, trông thế nào... Á!"
Lời còn chưa dứt, Lâm Bằng Hoài đã hít một hơi lạnh.
Hắn ngơ ngác nhìn Đường Ức Mai, kinh ngạc xen lẫn tức giận chất vấn.
"Bà giẫm tôi làm gì?!"
Cười phớt lờ Lâm Bằng Hoài, Đường Ức Mai quay sang Đường Tuệ Vân và Hàn Oánh Oánh.
"Tuệ Vân, Oánh Oánh, chúng ta cũng nếm thử đồ ăn Tiểu Giai làm đi."
Nói xong, nàng gắp cho Hàn Oánh Oánh một món, bỏ vào bát cô bé.
Hàn Oánh Oánh có chút căng thẳng gật đầu, gắp một miếng khoai môn, sợ nóng khẽ thổi một cái.
Nếm thử một chút, cô bé kinh ngạc trợn tròn mắt.
"Ngon..."
Giọng nói kinh ngạc của cô làm Đường Ức Mai và những người khác sững sờ.
Có thể Tô Hàng sợ Lâm Giai buồn, nên cố tình nói đồ ăn ngon.
Nhưng Hàn Oánh Oánh thì không.
Theo lời của Đường Tuệ Vân, con gái của cô bé đầu óc chậm chạp, nói năng luôn theo cảm xúc thật.
Mà bây giờ, ngay cả Hàn Oánh Oánh cũng nói ngon...
Đường Ức Mai và Đường Tuệ Vân ngạc nhiên nhìn nhau, cũng lần lượt gắp một miếng thức ăn, cho vào miệng.
Một giây sau, hai người thỏa mãn nhắm mắt lại.
Thật sự rất ngon!
Không phải nói suông!
"Tiểu Giai, tay nghề con tiến bộ không ít đấy, ăn ngon như đầu bếp vậy!"
Đường Tuệ Vân vừa khen, vừa không kìm được mà cho một miếng thức ăn vào miệng.
Lâm Giai ngại ngùng cười, cong khóe miệng lên nói: "Chủ yếu là Tô Hàng dạy tốt, không thì con cũng không làm ra món ăn như này được..."
Nói đến đây, cô bé lại cười nói: "Mà đồ Tô Hàng làm, còn ngon hơn của con."
"Hả?"
Mọi người ngẩn người, khó tin nhìn Tô Hàng.
Tô Hàng biết nấu cơm?
Mà còn nấu ngon hơn cả Lâm Giai?
Tay nghề của Lâm Giai, đã coi như là đầu bếp rồi.
Vậy đồ Tô Hàng nấu, phải thế nào?
Cả
Bạn cần đăng nhập để bình luận