Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 694: Lục bảo cơ trí, trực tiếp đi cục cảnh sát ?

Chương 694: Lục Bảo cơ trí, trực tiếp đi cục cảnh sát?
Nghe vậy, Lâm Giai cũng cố gắng để bản thân tỉnh táo lại. Nàng hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng lùi về sau một bước.
"Ta ở nhà chờ ngươi, nếu có tin tức, nhất định phải mau chóng nói cho ta."
"Được."
Gật đầu, Tô Hàng lập tức ra ngoài.
Lại nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đóng chặt một hồi, Lâm Giai mới nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt mình, để bản thân hòa hoãn lại biểu lộ, sau đó đi trở về phòng khách, siết chặt điện thoại.
… Rời nhà, Tô Hàng dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới khu chung cư nhà Vương Lộ Lộ.
Khi hắn đến cổng khu chung cư thì thấy một người đàn ông trung niên mặt mày khó coi đang đứng hút thuốc ở cổng.
Trên mặt đất còn có một mẩu thuốc lá, trông có vẻ như đã chờ một lúc.
"Ông là ba của Vương Lộ Lộ phải không?" Tô Hàng đi lên trước, thử thăm dò hỏi.
Nghe vậy, Vương Hạ Vân lập tức dập tắt điếu thuốc: "Tôi là, còn anh là ba của Tô Nhiên sao?"
"Ừ, là tôi." Tô Hàng gật đầu, ngay sau đó hỏi: "Tình hình bây giờ thế nào?"
"Tôi đã tìm một vòng quanh đây, không thấy." Vương Hạ Vân nói xong, lại nhíu mày nói tiếp: "Vừa rồi tôi đã báo cảnh sát, cảnh sát nói sẽ giúp chúng tôi tìm một chút, nhưng vẫn cần chúng ta là phụ huynh đi đến những chỗ mà con cái có khả năng hay đến để tìm."
"Còn bên Hồ Nhã thì sao?" Tô Hàng nhíu mày.
Vương Hạ Vân lắc đầu: "Cũng không tìm thấy."
"Chúng ta lại tìm một vòng nữa đi, mở rộng phạm vi tìm kiếm." Tô Hàng liếc nhìn xung quanh, nói: "Tôi cảm thấy bọn trẻ có khả năng đã bỏ chạy hơn."
"Hôm nay là cuối tuần, ngày thường tôi cũng đã dạy Tiểu Nhiên rất nhiều lần, không được đi theo người lạ, nếu bị người lạ cưỡng ép mang đi thì phải kêu cứu."
"Cho nên việc bọn trẻ bị người mang đi khả năng không lớn."
"Có thể là dù sao cũng là hai đứa trẻ chưa đến mười tuổi." Vương Hạ Vân nhíu mày.
Tô Hàng lắc đầu, tiếp tục nói: "Tôi sẽ liên hệ với những người khác, để họ giúp chúng ta chú ý, hiện tại chúng ta có thể làm, chỉ có thể tiếp tục tìm trong khu vực gần đây thôi."
"Được." Vương Hạ Vân gật đầu, nói: "Vậy chúng ta chia hai hướng tìm nhé?"
"Được."
Tô Hàng đáp lời, lập tức lấy điện thoại ra, gọi điện cho cục trưởng Trần Thái Sinh.
Liên lạc được đối phương xong, hắn mới khóa xe lại, một lần nữa men theo đường đi tìm kiếm. Sở dĩ không lái xe, là vì ngồi trong xe, dễ không thấy rõ. Dù sao lái xe thì không thể giữ tốc độ quá chậm.
Đón những cơn gió lạnh thấu xương, Tô Hàng vừa đi vừa kêu, vừa nhìn chằm chằm từng ngóc ngách trên đường.
Mỗi một con hẻm nhỏ, hắn đều không bỏ qua.
Từ nhà Vương Lộ Lộ đến nhà Hồ Nhã, một tiếng đồng hồ, hắn đã đi đi về về tìm hai lần.
Hai lần tìm kiếm nhưng đều không thấy bóng dáng của hai đứa bé.
"Chẳng lẽ đã đi xa hơn?"
Hơi nhíu mày, Tô Hàng nghĩ ngợi một chút, chuẩn bị tiếp tục mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Đúng lúc này, điện thoại trong tay đột nhiên rung lên.
Cầm điện thoại lên xem, Tô Hàng phát hiện cuộc gọi đến lại là của Trần Thái Sinh.
"Uy, Trần cục, có tin gì rồi sao?"
"Tô tiên sinh, không cần tìm nữa."
"Có ý gì..."
Nghe câu nói này của Trần Thái Sinh, tim Tô Hàng khẽ hẫng một nhịp.
Một giây sau, tiếng cười có chút bất đắc dĩ của Trần Thái Sinh truyền tới:
"Hai đứa nhóc này, tự mình tìm tới đồn cảnh sát rồi, bây giờ đang ở chỗ tôi đây."
"Cái gì? Ở chỗ anh?"
Tô Hàng giật mình, nghĩ một chút về vị trí của Trần Thái Sinh, lại nghĩ đến vị trí của mình, có chút mông lung.
Hai địa điểm cách nhau tới một tiếng chạy xe.
Hai đứa trẻ này, đã đi bằng cách nào vậy?
"Tô tiên sinh, anh cứ đến đây trước đi, sự việc có chút phức tạp, tới xem bọn trẻ trước đi đã, rồi tôi sẽ nói rõ cho anh nghe."
"Được, tôi đến ngay."
Tô Hàng cúp điện thoại, nỗi lòng lo lắng bấy lâu nay, cuối cùng cũng được trút bỏ.
...
Thông báo với Lâm Giai và bố mẹ Vương Lộ Lộ xong, Tô Hàng lập tức lái xe đến đồn cảnh sát chỗ Trần Thái Sinh.
Vì nóng lòng muốn gặp Lục Bảo, hắn một đường phóng nhanh hết tốc độ.
Tính thêm thời gian bị kẹt xe thì cũng mất tới một tiếng đồng hồ mới đến được.
Đến cổng đồn cảnh sát, Tô Hàng trước tiên gọi điện cho Trần Thái Sinh.
Một lát sau, một thiếu nữ mặc đồng phục cảnh sát, có vẻ mới ngoài hai mươi tuổi, tóc ngắn nhanh chân chạy đến.
"Là Tô tiên sinh phải không?" Thiếu nữ nghiêng đầu nhìn Tô Hàng, có chút tò mò.
Nghe vậy, Tô Hàng gật đầu: "Không sai, tôi đến đón con gái tôi."
"Mời anh đi theo tôi."
Cười với Tô Hàng một tiếng, thiếu nữ quay người, đi vào trong đồn cảnh sát.
Tô Hàng im lặng đi theo sau, đồng thời nhắn tin cho Lâm Giai.
"Tiểu Thần bọn họ đã tỉnh, ta không để bọn nó phát hiện có gì không ổn, nhưng vừa nãy bọn nó lại hỏi ta Tiểu Nhiên khi nào về nhà, rồi hỏi ngươi đi đâu rồi."
Thấy tin nhắn này của vợ, Tô Hàng khẽ cười, gõ gõ ngón tay trên điện thoại.
Một lát sau, tin nhắn của hắn đã gửi đi thành công.
"Em nói là đến nhà Vương Lộ Lộ đón Tiểu Nhiên, sau đó nói chúng ta chừng một tiếng nữa sẽ về đến nhà."
Gửi xong tin nhắn, Tô Hàng cất điện thoại vào túi.
Vào tới sảnh lớn của đồn cảnh sát, Tô Hàng lại cùng thiếu nữ lên lầu.
Đến tầng sáu, thiếu nữ lại một lần nữa cười nói: "Trần cục trưởng đang đợi anh trong phòng làm việc."
"Được, làm phiền cô."
Tô Hàng gật đầu, tự mình đi đến trước cửa phòng làm việc của Trần Thái Sinh.
Bên trong văn phòng, Trần Thái Sinh đang ngồi sau bàn làm việc, xem xét văn kiện.
Tô Hàng gõ cửa, liếc mắt nhìn Trần Thái Sinh, sau đó cười bước vào.
"Trần cục trưởng, đã lâu không gặp."
"Tô tiên sinh, đã lâu không gặp."
Trần Thái Sinh cười ha hả, đứng dậy đi tới.
Nhìn xung quanh, Tô Hàng có chút nóng nảy hỏi: "Tiểu Nhiên và bạn của nó đâu?"
"Ở trong phòng nghỉ ngơi đây." Trần Thái Sinh nói xong, mở cửa phòng nghỉ trong văn phòng.
Tô Hàng nhìn vào bên trong, phát hiện hai cô nhóc đang nằm trên giường phòng nghỉ, nhíu đôi mày nhỏ ngủ say.
Trên má của hai bé, còn đọng lại nước mắt, mắt có chút sưng đỏ.
Nhìn bộ dạng này, chắc là đã khóc không ít.
Xót xa nhìn Lục Bảo một hồi, Tô Hàng lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hắn vừa buồn cười vừa lo lắng đi tới trước mặt Trần Thái Sinh, lắc đầu nói: "Trần cục trưởng, làm phiền anh rồi."
"Nhưng mà tôi vẫn hơi tò mò, các bé làm thế nào tìm đến được chỗ anh thế?"
"Chuyện này kể ra cũng thú vị." Trần Thái Sinh không nhịn được cười hai tiếng, sau đó giơ ngón tay cái lên với Tô Hàng:
"Tô tiên sinh, con gái của anh được dạy dỗ rất thông minh đấy."
"Nếu không phải nhờ có bé, thì giờ phút này, có lẽ hai đứa bé đó vẫn còn đang lang thang đâu đó rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận