Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 703: Lục bảo: Ta thật chỉ là ăn dưa mà thôi

Chương 703: Lục Bảo: Ta thật chỉ là ăn dưa mà thôi Một tuần lễ sau.
Vì mong chờ chuyến đi chơi xuân, lũ trẻ con sáng sớm đã bò dậy.
Ăn xong bữa sáng, chúng cẩn thận cầm cặp sách nhỏ của mình, rồi bắt đầu giục ba ba, mẹ xuất phát.
"Mẹ ơi, còn chưa xong ạ?"
"Mẹ đang chuẩn bị đồ ăn."
Lâm Giai đứng trong bếp bất đắc dĩ đáp lại một câu, sau đó bưng hai hộp cơm đi ra.
Tô Hàng thì cầm mấy chiếc áo khoác, lần lượt mặc lên người lũ trẻ con.
"Ba ơi, hôm nay không lạnh."
Nhị Bảo vừa nói, vừa chỉ tay ra phía mặt trời.
Tô Hàng cũng liếc nhìn, lắc đầu nói: "Dự báo thời tiết nói hôm nay trời mưa, vẫn nên chú ý một chút thì tốt hơn."
"Dạ."
Bất đắc dĩ mặc áo cẩn thận, lũ trẻ con nối đuôi nhau đứng ở cửa ra vào, chờ ba ba mẹ thay đồ.
Mãi đến vài phút sau, Tô Hàng và Lâm Giai thay xong y phục, vừa mở cửa, bọn chúng đã nhanh như chớp chạy ra ngoài.
"Ba mẹ ơi, nhanh lên nhanh lên."
"Không đi nữa là chúng ta đến muộn đó!"
Lũ trẻ con vừa dậm chân, vừa sốt ruột thúc giục.
Nghe vậy, Tô Hàng và Lâm Giai cười đuổi theo.
"Ba lái xe, các con còn lo đến muộn sao?"
Đi theo chúng vào thang máy, Tô Hàng thuận miệng trêu chọc.
Nghe vậy, lũ trẻ con nghiêng đầu nghĩ ngợi một chút, rồi trực tiếp cười phá lên.
"Cười cái gì?" Tô Hàng thấy chúng cười rất vui, mày hơi nhíu lại.
Tam Bảo che miệng cười thầm, sau đó nhỏ giọng lắc đầu: "Không có gì, chúng con chỉ cảm thấy ba ba rất lợi hại."
"Thật sao?"
Đối mặt biểu cảm khác lạ của con, Tô Hàng hơi nheo mắt lại.
Nụ cười này, sao thấy không giống kiểu cười quang minh chính đại.
"Các con đó."
Đưa tay xoa xoa đầu chúng, Tô Hàng cười rồi bỏ qua chủ đề này.
Đinh —— Vừa lúc cửa thang máy mở ra.
Lũ trẻ con liếc nhìn bên ngoài, lập tức lao về phía bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Bãi đỗ xe trống trải, lập tức vang lên tiếng bước chân giòn giã liên hồi.
"Chậm thôi, đừng chạy."
Thấy chúng phấn khích như vậy, Tô Hàng bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn lại ngay sau đó liếc nhìn Ngũ Bảo đứng bên cạnh mình bất động, dở khóc dở cười nói: "Tiểu Yên, con không hào hứng sao?"
"Vì sao phải hào hứng?" Cô bé không hiểu hỏi lại.
Đối mặt với câu hỏi thẳng thắn của con gái như vậy, Tô Hàng nhất thời không biết trả lời thế nào.
"Phụt..."
Lâm Giai không nhịn được bật cười, nhẹ nhàng đẩy hai người một cái.
"Được rồi, đi nhanh đi, không động đậy nữa là bị muộn đó."
"Đến muộn có phải cũng không cần đi chơi xuân?" Ngũ Bảo đặt câu hỏi đầy tính "linh hồn".
Nhìn vẻ mặt con bé hơi nhíu mày, Tô Hàng khóe miệng khẽ nhếch, đột nhiên bế bổng nàng lên.
"A!"
Cô bé kinh hô một tiếng, ngạc nhiên nhìn ba.
Từ khi bọn chúng lên nhà trẻ lớp chồi, ba cũng rất ít khi ôm chúng.
Theo lời ba mẹ nói thì việc đi đứng này, chúng có thể tự mình làm.
"Ba ơi, ba làm gì thế?"
Thấy ba không nói một lời, chỉ ôm mình đi về phía trước, Ngũ Bảo không hiểu lẩm bẩm.
Tô Hàng một tay chọc nhẹ vào trán nàng, khẽ cười nói: "Tranh thủ ôm con đến xe, như vậy con không đổi ý được."
Nói xong, Tô Hàng tăng nhanh bước chân.
Ngũ Bảo nghe vậy thì trợn tròn mắt một giây.
Một giây sau, cô bé thần sắc phức tạp nhìn mẹ đi phía sau, dùng miệng lẩm bẩm nói: "Mẹ ơi, sao ba tự nhiên giống trẻ con vậy?"
"Con nói gì thế?"
Phát giác con bé đang nói xấu mình, Tô Hàng đưa tay bóp nhẹ má cô bé.
Thoát khỏi "ma trảo" của ba, má Ngũ Bảo phồng lên, mặt nhỏ quẫn bách cúi xuống: "Không có, con không nói gì hết."
"Vậy thì còn được."
Cười ha hả, Tô Hàng đi tới cạnh xe, mở cửa xe, rồi trực tiếp đưa Ngũ Bảo vào hàng ghế sau.
Mấy đứa trẻ kia thấy ba vậy mà ôm Ngũ Bảo, đứa nào đứa nấy ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Khi Tô Hàng chuẩn bị đi đến ghế lái, Tứ Bảo bước lên trước, kích động nhón chân.
"Ba ơi, con cũng muốn được ba ôm vào trong xe, giống Tiểu Yên vậy!"
"Cái gì?"
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của con trai, Tô Hàng nhíu mày, vừa cười vừa nói: "Con không phải là nam tử hán sao?"
"A..."
Nghe đến ba chữ "nam tử hán", con trai có chút buồn bực bĩu môi.
Nhưng một giây sau, hắn lại ho nhẹ một tiếng, che giấu lúng túng nói: "Lúc này con không làm nam tử hán, chờ lên xe xong sẽ tiếp tục làm nam tử hán."
"Con cứ vậy muốn để ba ôm à?" Tam Bảo lắc đầu, nói: "Con còn không đòi ba ôm đấy."
"Con là chị." Tứ Bảo đỏ mặt thanh minh cho mình: "Con là em trai, em trai được, chị không được."
"Hai chúng ta còn kém nhau có mười mấy phút!" Tam Bảo tức giận chống nạnh.
Cô bé lập tức bước lên trước Tô Hàng, giơ tay lên: "Ba ơi, ba cũng ôm con!"
"Các con định làm gì thế?"
Tô Hàng dở khóc dở cười nhìn hai đứa, bất đắc dĩ lắc đầu.
Hai đứa trẻ này, xem ba mình là gì vậy?
Bốn cánh tay siêu nhân sao?
"Ba ơi, ôm con trước!" Tứ Bảo ra sức giơ tay.
Tam Bảo cũng không chịu thua, ngửa đầu, nũng nịu nói: "Ba ơi, ôm con!"
"Không phải nên ôm Tiểu Nhiên trước sao?"
Đúng lúc chúng đang tranh nhau không ai nhường ai, Nhị Bảo chớp mắt mấy cái, ngây thơ lên tiếng.
Hai đứa trẻ sững sờ, ngạc nhiên nhìn chị gái với vẻ mặt đơn thuần.
"Tiểu Ngữ, vì sao?" Tô Hàng cũng cười ha hả nhìn Nhị Bảo, tò mò não động của cô bé.
Thấy mọi người không hiểu ý mình, Nhị Bảo lại nghi hoặc nhìn lại.
Cô bé nghiêng đầu, nghiêm túc nói: "Vì Tiểu Nhiên nhỏ nhất, chẳng phải nên ôm bé nhỏ trước sao?"
"Hửm?"
Tô Hàng nghe vậy, hai mắt cong lên.
Tam Bảo và Tứ Bảo cũng mặt mày cứng đờ, xấu hổ nhìn Lục Bảo không biết làm sao.
Cùng lúc đối diện ánh mắt chăm chú của ba, anh và chị, cô bé khẩn trương nắm chặt đồng phục.
Nàng chỉ yên lặng đứng một bên ăn dưa mà thôi.
Sao tự nhiên lại trở thành tâm điểm của mọi người rồi?
"Tiểu Nhiên, con muốn ba ôm không?"
Tô Hàng nói xong, cười ha hả đi tới trước mặt Lục Bảo.
Sững sờ đối diện với ánh mắt của ba, cô bé nhất thời không biết trả lời thế nào.
Để ba ôm?
Vừa rồi nàng căn bản không nghĩ đến chuyện này.
Không để ba ôm?
Chuyện tốt như vậy, nàng thực sự không nỡ từ chối.
Lén lút liếc nhìn anh và chị đang buồn bực bên cạnh, cô bé cuối cùng vẫn là không nhịn được, đưa hai tay về phía ba.
Bạn cần đăng nhập để bình luận