Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 840: Cái này trở mặt tốc độ quá nhanh

Chương 840: Cái này tốc độ trở mặt quá nhanh Về đến nhà, Lục Bảo cùng mấy bảo khác cùng nhau ôm cây cầu nguyện đi vào trong nhà, lúc này Tô Thành đang nằm trên ghế sô pha xem ti vi.
"Lục Bảo! Tam Bảo, Tứ Bảo... Sao các cháu lại tới đây, còn ôm một gốc cây đi vào!"
Thấy mấy đứa trẻ đi tới, Tô Thành không khỏi nghi ngờ hỏi, cho dù ai nhìn thấy mấy đứa bé đột nhiên ôm một cái cây lớn đi vào, đều sẽ ngơ ngác ngay!
Mặc dù cây này được trang trí có chút đẹp mắt, nhưng vẫn không làm Tô Thành hết đầu chấm hỏi.
"Ông ơi! Ông không hiểu rồi, đây chính là cây cầu nguyện đấy!"
"Đúng đúng! Đây là cây cầu nguyện!"
"Nghe thầy giáo nói, chỉ cần ước nguyện xong thì rất nhanh sẽ thành sự thật..."
Tam Bảo và các bảo khác nhao nhao cùng nhau giải thích cho "Tô Thành kiến thức hạn hẹp", có thể là để Tô Thành mở rộng tầm mắt.
"Cái gì mà cây cầu nguyện, đều là đồ lừa người thôi, nhìn cái này chắc tốn không ít tiền, chỉ là lừa mấy đứa nhỏ các cháu thôi!"
Sắc mặt Tô Thành hơi nghiêm túc, rồi lên tiếng.
Hắn phải kịp thời uốn nắn nhận thức sai lầm của mấy đứa trẻ, không thể để mấy người bán hàng buôn gian bán lận kia đạt được mục đích!
"Không phải! Bạn học của cháu nói nguyện vọng của bạn ấy đều thành hiện thực đấy!"
Nghe vậy, Lục Bảo vẫn kiên quyết lên tiếng.
"Thôi được rồi! Ông tin cháu một lần, cháu muốn ước cái gì nào?"
Không nói lại được mấy đứa trẻ, Tô Thành đành phải bất đắc dĩ lựa chọn tin tưởng, chỉ cần các cháu vui là được rồi.
"Nguyện vọng của cháu là, chúc ông nội mau khỏe lại, ít nhất là đừng đau nữa!"
Lục Bảo vừa nói, mắt vừa khép hờ, rất nghiêm túc ước một điều ước.
"Tiểu Nhiên..."
Lần này, Tô Thành thực sự sửng sốt, nhất thời cảm thấy mắt mình nóng lên, đứa nhỏ này quá hiểu chuyện rồi!
Nhưng đây chỉ là vừa bắt đầu.
"Nguyện vọng của cháu là, chúc ông nội khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi!"
"Nguyện vọng của cháu là, mong ông nội vạn sự như ý!"
"Còn có cháu, chúc ông nội tâm tưởng sự thành..."
Các bảo nhao nhao tiến lên bày tỏ, cả đám vây quanh cây cầu nguyện phía trước cầu nguyện.
"Các cháu! Haizzz~ các cháu đều là những đứa trẻ ngoan của ông nội!"
Tô Thành ôm các bảo vào lòng không được, tuổi đã cao thì mắt phải kèm thêm độ mới được, nếu không không cẩn thận sẽ bị cát bay vào.
"Cây cầu nguyện này sẽ để cạnh ông nội, tin rằng nguyện vọng của chúng ta nhất định sẽ thành hiện thực!"
Tiếp theo đó, Lục Bảo lại nhẹ nhàng nói, đẩy cây cầu nguyện sang bên cạnh Tô Thành.
"Tốt! Tốt! Tốt! Cây này thật đẹp mắt, nhìn là thấy vui rồi!"
Nghe vậy, Tô Thành liên tiếp nói ba chữ "tốt", nhìn cây ước nguyện nhỏ trước mắt mà không ngừng trầm trồ khen ngợi.
"... "
Nghe vậy, Tô Trần hoàn toàn câm nín, ai vừa nãy còn nói mua đồ này là phí tiền, lũ trẻ bị lừa chứ?
Nhanh như vậy đã lật lọng, tốc độ trở mặt này cũng nhanh quá đi!
"Được rồi! Không còn sớm nữa, ông nội muốn nghỉ ngơi, các cháu cũng nên đi ngủ sớm, mai còn phải đi học nữa đấy!"
Sau khi cùng Tô Thành xem TV thêm một lúc, Tô Thành liền bắt đầu đuổi mấy đứa trẻ về.
Lúc này đã gần mười giờ, bình thường giờ này các bé đều đã nằm lì trên giường nghỉ ngơi, Ngũ Bảo và Lục Bảo cũng ngáp liên tục, rõ ràng là đã mệt lắm rồi.
"Vâng ạ!"
"Vậy ba ba mẹ mẹ, ông nội bà nội chúng con đi ngủ!"
"Ba ba mẹ mẹ ngủ ngon! Ông nội bà nội ngủ ngon..."
Sau đó, các bé chào Tô Hàng bốn người rồi về phòng ai nấy ngủ.
"Haizzz ~"
Về đến phòng, Tô Hàng không khỏi lắc đầu, thở dài một tiếng.
"Sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Thấy vậy, Lâm Giai tựa đầu nâng lên hỏi.
Phải biết, bình thường rất ít khi thấy Tô Hàng thở than như vậy, trong nhà có chuyện gì thì anh đều gánh vác ở phía trước, vững chắc như cột trụ.
"Cũng không có gì, chỉ là thời gian này gấp quá thôi, anh không phải đăng ký cho Tiểu Nhiên tham gia cuộc thi điêu khắc trẻ em sao, nhưng trường học của chúng nó gần đây lại vừa hay tổ chức hội diễn văn nghệ, không biết thời gian có kịp không nữa!"
Tô Hàng lắc đầu, rồi kể sự lo lắng của mình.
Anh sợ đến lúc đó Lục Bảo bị dồn cả hai nơi, lại không làm tốt việc nào, chậm trễ cuộc thi điêu khắc, hội diễn văn nghệ lại có vấn đề gì thì khổ.
"Ra là vì chuyện này thôi! Anh cứ yên tâm, tuyệt đối không có vấn đề gì đâu!"
Nghe vậy, Lâm Giai cười nhẹ một tiếng, trực tiếp đảm bảo với Tô Hàng.
"Ồ? Nói thế nào?"
Nhìn vẻ mặt tự tin của Lâm Giai, Tô Hàng không khỏi nghi ngờ hỏi.
"Thật ra em đã hỏi từ trước rồi, hội diễn văn nghệ năm nay của trường bọn nó là tập luyện trực tiếp tại trường, sau khi học xong là đến thời gian tập, về nhà vẫn ai làm việc nấy thôi!"
Lâm Giai giải thích với Tô Hàng, cô ban đầu cũng lo lắng như vậy, nhưng khác với Tô Hàng, cô đã sớm trao đổi với Lục Bảo rồi.
"Ra là vậy... Thảo nào Tiểu Thần bọn họ đều tham gia hội diễn văn nghệ mà cả ngày vẫn cứ thảnh thơi, xem ra là anh lo lắng quá rồi!"
Nghe vậy, Tô Hàng không khỏi cười khổ một tiếng, anh vốn xuất phát từ việc lo nghĩ cho các bé, không ngờ lại không cần anh lo.
"Cho nên, anh cứ yên tâm một trăm phần trăm, đi ngủ thôi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận