Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 277: Ở trong mơ luyện tập làm sao theo đuổi ngươi

Chương 277: Trong mơ luyện tập cách theo đuổi ngươi
Vừa thấy Lâm Giai tỉnh lại, hô hấp của Tô Hàng trong nháy mắt ngừng lại.
Cảm giác vui sướng tột độ trong lòng khiến hắn kích động đến mức lồng ngực muốn nổ tung.
Sống mũi cay cay, hắn thậm chí cảm thấy hốc mắt có chút ướt át.
Bất quá để Lâm Giai không phải lo lắng, Tô Hàng vẫn là ngay lập tức điều chỉnh tốt trạng thái.
Cùng lúc đó, mắt Lâm Giai bị ánh đèn làm chói, lại nhanh chóng nhắm lại.
Đến khi mắt thích ứng được loại ánh sáng này, nàng mới lại miễn cưỡng mở mắt ra lần nữa.
"Ta..."
Khẽ mở miệng, giọng khàn khàn từ trong cổ họng phát ra.
Dường như bị chính giọng nói của mình làm giật mình, thần sắc của Lâm Giai ngây người.
Một giây sau, giọng nói nhẹ nhàng của Tô Hàng vang lên từ bên cạnh.
"Em muốn uống nước không?"
"Hả?"
Nghe được giọng nói quen thuộc, Lâm Giai khẽ quay đầu.
Tầm mắt bừng tỉnh, nàng thích ứng một hồi lâu mới tập trung nhìn vào mặt Tô Hàng.
Vừa mở mắt liền thấy người yêu nhất của mình, khóe miệng Lâm Giai vui vẻ nhếch lên.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt có chút tiều tụy của Tô Hàng, nàng lại nhíu mày ngay sau đó.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Cái gì chuyện gì xảy ra?"
Đặt Lục Bảo lên giường, rót cho Lâm Giai cốc nước, Tô Hàng cẩn thận đỡ nàng dậy.
Khẽ tựa vào gối, Lâm Giai chậm rãi uống mấy ngụm nước, rồi bĩu môi nhỏ, giọng yếu ớt nói: "Anh bị sao vậy? Sao nhìn mệt mỏi thế?"
Lúc này, vành mắt Tô Hàng vẫn còn thâm quầng, sắc mặt trông có vẻ tiều tụy.
Mặc dù hắn đang cố gắng che giấu mệt mỏi, nhưng sự mỏi mệt vẫn không che giấu được.
"Có sao?"
Tô Hàng giả vờ không biết, nhướng mày, đặt cốc nước lên bàn.
Nhẹ nhàng đắp chăn cho Lâm Giai, Tô Hàng lại ôm Lục Bảo lên, ngồi xuống bên cạnh.
"Có!"
Giọng vẫn còn khàn khàn nói một câu, mắt Lâm Giai nhìn chằm chằm lên trần nhà trắng toát, toàn thân khó chịu nhíu mày.
Mới đầu nàng còn không cảm thấy gì.
Lúc này khi đầu óc dần tỉnh táo lại, nàng đột nhiên cảm thấy khắp người trên dưới đau nhức dữ dội.
"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra... Em ngủ lâu lắm sao?"
Dường như nhận ra điều gì, Lâm Giai có chút lo lắng hỏi một câu.
Biết không thể giấu diếm nàng những chuyện này, Tô Hàng cố gắng hòa hoãn giọng nói: "Đương nhiên là lâu rồi."
"Em hôm trước làm phẫu thuật não nhỏ, đến giờ đã hôn mê hai ngày rồi, tính ra cũng lâu thật đấy."
"Bố mẹ hai bên đều chờ đến sốt ruột rồi."
"... Thì ra là vậy."
Nghe đến đây, Lâm Giai khẽ cắn môi.
Nếu đúng là như vậy, nàng hiểu đại khái nguyên nhân vì sao Tô Hàng lại mệt mỏi như thế.
Mấy ngày nay, chắc chắn hắn luôn ở bên chăm sóc mình.
Hơn nữa bố mẹ bên kia, hẳn là cũng không ít người quan tâm đến mình.
Ánh mắt tự trách nhìn Tô Hàng, đôi lông mày thanh tú của Lâm Giai lại nhíu chặt hơn mấy phần.
"Em chỉ nhớ mình bị xe đụng, trước khi bị đụng em đã đẩy Lục Bảo ra..."
Trong đầu hồi tưởng lại hình ảnh lúc đó, nhớ đến Lục Bảo, thần sắc Lâm Giai đột nhiên trở nên căng thẳng.
Nàng bối rối nhìn quanh, sốt ruột hỏi: "Lục Bảo đâu? Lục Bảo có sao không? Nàng có sao không?"
"Lục Bảo khẳng định không có việc gì."
Tô Hàng nhìn vẻ bối rối của Lâm Giai, bất đắc dĩ cười một tiếng, ôm Lục Bảo đứng lên.
Nhìn thấy Lục Bảo vẫn khỏe mạnh, không có bất kỳ vấn đề gì, Lâm Giai lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Không có việc gì là tốt rồi..."
Cười lẩm bẩm một câu, nàng nhếch miệng với Lục Bảo.
"Lục Bảo, có nhớ mẹ không?"
"Nha!"
Chân nhỏ chống đỡ thân mình, Lục Bảo chú ý đến ánh mắt của mẹ, vui vẻ mở miệng.
"Mẹ! Mẹ ~"
Miệng không ngừng kêu mẹ, Lục Bảo cố gắng giơ tay nhỏ, muốn ôm mẹ một cái.
Mẹ ngủ lâu như vậy, vất vả lắm mới thấy mẹ tỉnh lại, nàng cũng cao hứng theo.
Nhưng vì lo lắng cô bé không cẩn thận va vào vết thương của Lâm Giai, Tô Hàng vẫn ngăn động tác của nàng, ôm nàng vào lòng.
Thấy mình không thể ôm mẹ, Lục Bảo thoáng chốc ấm ức.
Nhưng cô bé cũng chỉ ấm ức vài giây.
Sau khi được ba ôm vào lòng, rất nhanh liền hồi phục tâm tình vui vẻ vừa rồi.
"Mấy ngày nay vất vả cho anh rồi..."
Lâm Giai vẫn đau lòng nhìn Tô Hàng, muốn đưa tay nắm tay anh.
Nhưng cánh tay phải hơi đau, khiến nàng không thể nhẹ nhàng đưa lên được.
Mím môi, nàng có chút tức mình nhíu mày.
Thấy vậy, Tô Hàng khẽ cười một tiếng, trực tiếp vươn tay nắm chặt tay nàng.
"Chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng tức giận, hả?"
"Nắm tay em đi, đừng giận nữa."
Nói xong, trên mặt Tô Hàng lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
"Vâng~"
Cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ bàn tay, khóe miệng Lâm Giai thỏa mãn cong lên.
Nhìn vẻ mặt vui vẻ của nàng, Tô Hàng dở khóc dở cười nhíu mày: "Người có chỗ nào đau không? Mà vẫn còn cười được?"
"Đau chứ."
Lâm Giai nghiêm túc gật đầu, rồi cười một tiếng, cố gắng chuyển thân mình, dựa về phía Tô Hàng.
"Nhưng mà đau không cản được em vui."
"Hả? Ngủ một giấc dậy, nói chuyện ngọt ngào hẳn ra?"
Tô Hàng cười nhìn Lâm Giai, nhất thời không biết phải nói gì cho đúng.
Nếu không phải sắc mặt Lâm Giai tái nhợt, trên đầu và một vài chỗ trên người còn quấn băng vải, hắn thật sự không dám tin đây là lời một người vừa tỉnh dậy sau khi ốm nói.
Có ai bệnh vừa tỉnh dậy lại có tinh thần đến thế không?
Nhưng Tô Hàng không biết, thực ra Lâm Giai hiện tại cũng rất khó chịu.
Đầu đau mình nhức, tinh thần cũng có chút mỏi mệt.
Chỉ là vì không để hắn lo lắng nên mới cố ý làm ra vẻ nghịch ngợm như vậy.
Hai người đều sợ đối phương lo lắng, trong lòng đều lặng lẽ nghĩ cho đối phương.
Thấy vẻ mặt Tô Hàng đã bớt căng thẳng, Lâm Giai cười gật đầu.
"Đương nhiên, trước đó trong mơ, em đã luyện tập rất nhiều rồi."
"Luyện tập cái gì?" Tô Hàng cười hỏi.
Vô tội nháy mắt mấy cái, Lâm Giai khẽ cười nói: "Luyện tập sau khi em tỉnh lại sẽ làm thế nào để theo đuổi anh~"
"Hả?"
Nhìn dáng vẻ ranh mãnh của vợ, Tô Hàng kinh ngạc nhướng mày.
Cái này thật đúng là ngủ một giấc, luyện được cả tuyệt chiêu tán tỉnh người trong mơ rồi hay sao?
"Sao thế? Lâm lão sư nhà mình đây là muốn trở thành cao thủ tình trường?"
"Đâu có."
Nghe Tô Hàng trêu chọc, mắt Lâm Giai ngượng ngùng bĩu môi: "Em chỉ là đang theo đuổi anh thôi, có làm gì nên tình thánh đâu?"
"Vậy công phu của em chưa đủ tới nơi rồi, tán tỉnh anh như thế này còn chưa đủ."
Tô Hàng vừa nói vừa cười đưa tay sờ nhẹ gò má hơi lạnh của Lâm Giai.
Nghe vậy, Lâm Giai có chút ngại ngùng khẽ hừ một tiếng, nói: "Đây không phải... còn chưa luyện tập được bao lâu đã tỉnh rồi sao."
"Em còn cảm thấy đáng tiếc hả?"
Nghe xong lời này, lông mày Tô Hàng lập tức nhướng lên.
Thấy hắn có vẻ hơi tức giận, Lâm Giai vội nghiêng đầu, áp mặt nhẹ nhàng vào lòng bàn tay hắn.
Nhìn Tô Hàng đang nhắm mắt, nàng khẽ nhíu đôi lông mày.
"Mới không có thấy đáng tiếc đâu!"
"Em còn thấy mình nằm mơ quá lâu, hận không thể lập tức tỉnh lại..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận