Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1253: Nghệ thuật bên trong máy bay chiến đấu!

Chương 1253: Nghệ thuật trong máy bay chiến đấu! Sau đó, Tô Hàng lại đi lấy một hộp quà dài nhỏ, bọc toàn bộ cây trâm lại. Bên ngoài hộp có một lớp hoa văn mạ vàng, hộp này cũng do Tô Hàng thiết kế trước đó, trông rất ung dung, lịch sự, lập tức nâng cao đẳng cấp cho món quà. Dù không nhìn cây trâm bên trong, chỉ riêng chiếc hộp thôi, cũng khiến người ta cảm thấy vật phẩm bên trong không hề tầm thường. Một lúc sau, Cung thiếu Đình lại chạy đến, nhưng lần này trong tay hắn còn cầm một món trang sức nhỏ vừa được chế tác xong. Đây là bài tập luyện tập mà Tô Hàng giao cho hắn trước khi sửa chữa những tì vết nhỏ trên cây trâm, và giờ thì đã hoàn thành. “Đây, sư phụ, con luyện tập xong rồi, xem có được không ạ.” Cung thiếu Đình trình bày, y như lũ trẻ cuối tuần chưa làm bài tập, sau đó vội vã làm xong, đích thân mang đến cho thầy giáo vậy. “Ừ?” Tô Hàng nhanh tay nhận lấy đồ Cung thiếu Đình đưa, sau đó cẩn thận xem xét. “Ừm… lần này tác phẩm luyện tập của con làm hơi vội, không được chu đáo và tỉ mỉ như trước, con xem chỗ này xử lý quá cẩu thả.” Vừa kiểm tra qua, Tô Hàng đã phát hiện ra vấn đề, ngay lập tức không nể nang chỉ rõ cho Cung thiếu Đình. “Dạ, dạ, con biết rồi thưa sư phụ.” Bị Tô Hàng quở trách, Cung thiếu Đình cũng không thấy xấu hổ, chỉ gật đầu đáp ứng. “Còn chỗ này nữa, con xem, bình thường ta dạy con thế nào? Dặn đi dặn lại bao nhiêu lần rồi…” Nhưng lần này Cung thiếu Đình làm ra món trang sức nhỏ có quá nhiều vấn đề, đến mức Tô Hàng cũng phải lắc đầu. Nếu có thể, giờ phút này hắn rất muốn dặn Cung thiếu Đình một câu: Nếu sau này con đi ra ngoài, tuyệt đối đừng nói là ta dạy con làm đồ trang sức với châu báu đấy. Cái thái độ lơ là này, Tô Hàng sợ Cung thiếu Đình nói hắn là đồ đệ của mình, rồi làm mình mất mặt. “Biết biết, thưa sư phụ, hôm nay con làm không tốt thật, con về sẽ làm lại ngay lập tức ạ.” Cung thiếu Đình nhất thời bị quở trách đến ngại ngùng, vội vàng phân trần. “Thôi được rồi, vậy con về tranh thủ làm lại cho ta, đồ trang sức mới làm, không được giống cái này, ngày mai ta muốn thấy thành phẩm.” Nghe vậy, Tô Hàng mới ngừng trách mắng, sau đó bất đắc dĩ nói. Vì chính Cung thiếu Đình cũng đã yêu cầu vậy, nên hắn, một người làm sư phụ, đương nhiên cũng phải chiều theo mới được. “Sư phụ cứ yên tâm, con cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Cung thiếu Đình vỗ ngực bảo đảm, đây tuyệt đối là lần tích cực và cần mẫn nhất mà Tô Hàng thấy ở Cung thiếu Đình kể từ khi hắn bái sư đến nay. “Được, vậy cứ thế đi.” Tô Hàng khẽ gật đầu, còn tưởng rằng thằng nhóc Cung thiếu Đình này tự nhiên khai khiếu ra. “Ơ, sư phụ chờ một chút.” Nhưng đúng lúc Tô Hàng sắp quay người rời đi, Cung thiếu Đình lại níu hắn lại. “Sao vậy?” “Thì là… cái cây trâm sư phụ làm xong lúc nãy đâu, cho con ngắm chút thôi.” Ngay sau đó, Cung thiếu Đình vội vàng hỏi, hắn vẫn luôn nhớ mãi không quên cái cây trâm mà Tô Hàng vừa làm xong. Việc Tô Hàng giao cho hắn bài tập nhỏ này cũng là do hắn muốn nhanh chóng được nhìn lại cây trâm kia, cho nên mới vội vàng hoàn thành và làm ẩu như thế. Nếu chậm chân, Tô Hàng quay đầu đem cây trâm này tặng thẳng cho cô của hắn thì Cung thiếu Đình sẽ không còn cơ hội ngắm nhìn nữa. “À? Con nói cây trâm hả, ta gói lại rồi, không thể mở ra nữa, không thì một lát lại phải gói lại một lần nữa.” Tô Hàng quay đầu, sau đó giải thích. “Không thể nào!” Nghe vậy, sắc mặt Cung thiếu Đình trong nháy mắt trở nên đau khổ. Hắn gấp rút hoàn thành nhiệm vụ mà Tô Hàng giao, còn hứa hẹn sẽ làm lại đồ thủ công một lần nữa, chỉ vì muốn ngắm lại cây trâm kia. Không ngờ lại bị Tô Hàng gói lại rồi, giờ thì đến nhìn xa xa cũng không được nữa, đừng nói chi là cầm trong tay thưởng thức. “Ta nói con, một đấng mày râu, sao lại có hứng thú với một cái trâm thế làm gì?” Thấy thế, Tô Hàng có chút cạn lời hỏi. Từ khi hắn cho Cung thiếu Đình xem bản thiết kế cây trâm trước đó, cả người Cung thiếu Đình cứ như trúng ma, ngày nào cũng chạy đến chỗ hắn nài nỉ, làm hắn có chút bất đắc dĩ. “Sư phụ người không hiểu đâu, nghệ thuật không phân biệt ranh giới, cũng không phân nam nữ, huống chi cây trâm mà người thiết kế, thực sự là một tác phẩm nghệ thuật bên trong máy bay chiến đấu đấy!” Nghe vậy, Cung thiếu Đình hùng hồn đáp trả. Mặc dù lời nói của hắn có vẻ hơi không hợp lẽ thường, nhưng không thể phủ nhận là có vài phần đạo lý, thời gian gần đây, từ khi theo Tô Hàng học tập thiết kế và điêu khắc châu báu, tầm mắt và độ sâu nhìn nhận sự vật của Cung thiếu Đình cũng được nâng cao không ít, thêm việc dựa vào bản thân và gia đình có tiền, hắn lại dần dần có thói quen sưu tầm đồ cổ. Giờ đây trong nhà hắn, quả thực đã thu thập được mấy món đồ không tệ. Mà cây trâm mà Tô Hàng làm ra, cũng coi như một bảo vật mà Cung thiếu Đình cấp thiết muốn bỏ túi, hoặc dùng để tặng cho vợ chưa cưới của mình thì không thể tuyệt hơn. “Con đúng là hay nói đạo lý…” Nhìn Cung thiếu Đình với cái bộ dạng khoa trương ấy, khóe miệng Tô Hàng không khỏi giật giật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận