Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 120: Lo lắng Lâm Giai! Tam Bảo sinh bệnh!

"Phải làm sao bây giờ. . ." "Sao tự nhiên lại phát sốt chứ. . ." Trong phòng, Lâm Giai ôm Tam Bảo, đôi mắt đỏ hoe vì lo lắng. Một thoáng bối rối, khiến đầu óc nàng trống rỗng. Trong lồng ngực Lâm Giai, Tam Bảo vì phát nhiệt mà hai má bánh bao đỏ bừng. Nàng nhắm nghiền mắt, miệng nhỏ hơi hé, phả ra từng hơi nóng. Vì khó chịu, đôi mày nhỏ nhắn khẽ chau lại, trông thấy mà đau lòng. Hít sâu một hơi, Lâm Giai cố ép mình tỉnh táo lại. Nàng nhìn lướt qua mấy đứa nhỏ khác, thấy chúng còn đang ngủ, vội ôm Tam Bảo sang phòng ngủ nhỏ. Lúc này, tuyệt đối không thể để Tam Bảo ngủ cùng những đứa trẻ khác. Nếu như bọn trẻ cũng bị lây, sẽ càng nghiêm trọng. . . Đặt Tam Bảo lên giường xong, Lâm Giai vội đi lấy miếng dán hạ sốt cùng nhiệt kế, rồi mang một chậu nước ấm trở về. "Ưm. . ." Cảm nhận được tiếng động bên cạnh, Tam Bảo mơ màng mở mắt. Thấy mặt mẹ, nàng mếu máo, vành mắt trong nháy mắt đỏ hoe. "Ưm. . ." Tiếng khóc yếu ớt từ cổ họng nàng cất lên từng tiếng một. Từ trước đến nay, tiểu gia hỏa hoạt bát đáng yêu bỗng dưng thành ra thế này, khiến tim Lâm Giai lại thắt lại. Sống mũi có chút cay, nàng liền vội dán miếng hạ sốt lên trán Tam Bảo, rồi đo nhiệt độ cơ thể cho con. Tít! Nhiệt kế điện tử dành cho trẻ nhỏ kêu lên một tiếng bên tai Tam Bảo. Nhìn nhiệt độ hiển thị trên nhiệt kế, thần kinh Lâm Giai căng thẳng. Ba mươi tám độ ba. Đã là sốt cao! Với người lớn, sốt đến mức này đã khó chịu. Huống chi đây là một đứa trẻ ba tháng tuổi. "Ô ô. . ." Thấy Tam Bảo vì khó chịu mà thân thể nhỏ bé co rúm trên giường, lồng ngực Lâm Giai lại nhói đau. Nàng không chần chừ nữa, vừa cởi quần áo cho Tam Bảo, vừa cố nén khó chịu, gắng gượng cười, dịu dàng an ủi. "Tam Bảo ngoan, lát nữa sẽ không sao đâu" "Tam Bảo nhà ta kiên cường nhất đúng không?" Giọng nói gắng gượng pha tiếng cười, từng lần một vang lên bên tai Tam Bảo. Nhưng dù Lâm Giai có dỗ thế nào, Tam Bảo vẫn không nín được tiếng nức nở. Tiếng khóc yếu ớt, phảng phất khàn đi, khiến Lâm Giai nghe thấy mà chua xót. Nhìn tiểu gia hỏa bị sốt giày vò khổ sở, nàng còn thấy khó chịu hơn chính mình bị ốm. Nếu được, nàng nguyện bệnh của Tam Bảo chuyển sang mình. Nhưng Lâm Giai cũng biết, lúc này mình không được phép loạn. Nếu nàng loạn, con chỉ thêm hoảng sợ. Cố nén cảm giác cay nơi chóp mũi, Lâm Giai vừa dùng khăn ẩm lau người cho Tam Bảo, vừa gọi điện cho Tô Hàng. Tít. . .Tít. . . Điện thoại chậm chạp không bắt máy. Dù biết Tô Hàng có lẽ đang lái xe, không tiện nghe, Lâm Giai vẫn bắt đầu sốt ruột. Vì lúc này, cảm xúc của nàng đang căng như dây đàn. Một lần không được, Lâm Giai gọi lần thứ hai. Tít. . .Tít. . . Đến khi tiếng tít kết thúc, bên tai lại vang lên giọng nữ báo không có ai nghe máy. Tay Lâm Giai khựng lại, chỉ còn cách bỏ cuộc. Nhưng đúng lúc nàng định đặt điện thoại xuống thì chuông điện thoại lại đột ngột vang lên. Liếc nhìn dòng chữ hiện lên trên màn hình, tay nàng rối bời, vội vàng bắt máy. "Alo? Tô Hàng. . ." Nỗi khổ sở bấy lâu như tìm được nơi nương tựa. Giọng nói tưởng như bình tĩnh của Lâm Giai, trong thoáng chốc run rẩy. Tầm mắt rõ ràng cũng nhòe đi vì hơi nước. "Sao thế?" Đầu dây bên kia, Tô Hàng nghe giọng Lâm Giai nức nở, liền nắm chặt điện thoại. Vì điện thoại đang ở chế độ im lặng, vừa nãy anh lại đang tập trung lái xe, căn bản không để ý đến cuộc gọi của Lâm Giai. Xuống xe thấy có hai cuộc gọi nhỡ, anh liền gọi lại ngay. Ai ngờ vừa bắt máy đã nghe tiếng khóc của Lâm Giai. Nấc nghẹn ngào lau nước mắt, Lâm Giai nhìn Tam Bảo vẻ khó chịu, giọng khàn đặc nói: "Tam Bảo. . . Tam Bảo bị sốt rồi." "Vừa nãy em đo nhiệt độ cho con, đã ba mươi tám độ ba. . ." "Sao lại tự nhiên bị sốt chứ?" Nghe vậy, lòng Tô Hàng cũng hẫng theo. Một tiếng nói của anh, khiến hai người Tô Thành và Lâm Duyệt Thanh đang chuẩn bị vào khách sạn cũng dừng bước. Ánh mắt cả hai đều đổ dồn về phía Tô Hàng. "Em. . . Em cũng không biết." "Vừa rồi em. . . đi vào phòng ngủ chính, định lau tay cho Ngũ Bảo. . ." "Kết quả. . . kết quả vào thì thấy Tam Bảo phát sốt rồi. . ." Tiếng nấc nghẹn ngào không ngừng truyền đến tai Tô Hàng. Nghe đến cuối, anh cũng thấy lo lắng theo. Hít sâu một hơi, anh cố trấn tĩnh, rồi an ủi Lâm Giai: "Em lau người hạ nhiệt cho Tam Bảo trước đi." "Anh đang về, em ở nhà chờ anh." "Vâng. . ." Đáp lại một tiếng nghẹn ngào, Lâm Giai cúp máy. Siết chặt điện thoại trong tay, Tô Hàng nhanh chóng lên xe. Ngay khi anh định khởi động xe thì Tô Thành và Lâm Duyệt Thanh đi đến. "Tiểu Hàng, chúng ta cùng con về." Ánh mắt Tô Thành nghiêm nghị, giọng quả quyết. Bên cạnh, Lâm Duyệt Thanh cũng lo lắng nói: "Tối nay con với Giai Giai cứ an tâm chăm sóc Tam Bảo, mấy đứa còn lại để bố mẹ trông cho." "Vâng ạ!" Nghe vậy, Tô Hàng không do dự gật đầu. Sau khi bố mẹ lên xe, anh lập tức nổ máy, quay lại trang viên. . . Khoảng nửa tiếng sau. Lúc Tô Hàng cùng bố mẹ mở cửa bước vào nhà, Lâm Giai vẫn ở phòng ngủ nhỏ, không dám rời mắt khỏi Tam Bảo. Nàng muốn bế Tam Bảo lên dỗ dành nhưng lại sợ hơi nóng của mình làm con khó chịu hơn. Lâm Duyệt Thanh bảo bạn đời vào phòng ngủ chính xem mấy đứa nhỏ khác, rồi cùng Tô Hàng đi vào phòng ngủ nhỏ. Nghe tiếng bước chân, Lâm Giai ngẩn người, vội quay người lại. Thấy Tô Hàng, nàng không kìm nén được nước mắt trào ra. "Tô Hàng. . ." Giọng run rẩy yếu ớt, khiến tim Tô Hàng nhói đau. Anh vội bước tới, ôm chặt Lâm Giai, lo lắng nhìn về phía Tam Bảo: "Nhiệt độ của Tam Bảo hiện tại thế nào rồi?" "Vừa nãy em đo lại, vẫn là ba mươi tám độ ba." Nắm chặt chiếc khăn ẩm trên tay, Lâm Giai nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Tam Bảo, thân thể run rẩy vì nức nở. "Em vừa lau người hạ nhiệt cho con nhưng không có tác dụng." "Các biện pháp khác có thể dùng em cũng dùng rồi, mà vẫn không ăn thua." Nói xong, Lâm Giai cắn môi tự trách, nước mắt lưng tròng. "Sao lại bị sốt chứ. . ." "Vừa nãy rõ ràng không sao mà, sao đột nhiên lại sốt chứ. . ." Lâm Duyệt Thanh bước đến gần, cẩn thận kiểm tra tình hình của Tam Bảo. Lâm Giai lo lắng nhìn Tam Bảo, rồi lại sốt ruột nhìn về phía Tô Hàng. "Tô Hàng có phải do tác dụng phụ của việc tiêm phòng hôm trước không?" "Chắc không đâu." Tô Hàng nhíu mày, lắc đầu nói: "Tác dụng phụ của tiêm phòng sẽ không nghiêm trọng vậy." "Y tá hôm trước chẳng bảo là gì? Tiêm phòng nhiều nhất chỉ bị sốt nhẹ thôi." "Vậy là sao. . ." Lo lắng nhìn Tam Bảo, Lâm Giai siết chặt tay Tô Hàng. Vỗ nhẹ lưng Lâm Giai, Tô Hàng nhìn mẹ mình là Lâm Duyệt Thanh, hỏi: "Mẹ, mẹ có nhận ra gì không ạ?" Người lớn tuổi có kinh nghiệm hơn trong những chuyện này. Nhíu mày suy nghĩ, Lâm Duyệt Thanh đau lòng ôm Tam Bảo, nói: "Nhìn tình hình thế này thì không giống cảm cúm sốt thông thường, hình như là bị lên trái rạ. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận