Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1357: Lão ca hai quan hệ thật hảo

Chương 1357: Hai lão ca quan hệ thật tốt
Cùng lúc đó, tên quản gia kia cũng nhanh chân đi theo, vốn cũng định tiến lên đỡ Lý Chính Thành, nhưng bị Tô Hàng nhanh chân hơn một bước, không tranh được vị trí kia.
"Đúng đấy, ta nói lão Lý, ngươi mới vừa xuống giường được một chút đã bắt đầu chạy nhảy thế rồi, không sợ lại có cái tật bệnh gì đấy nhảy ra à."
Tô Thành hơi nhíu mày, trực tiếp bày tỏ.
Với mối quan hệ giữa hắn và Lý Chính Thành, nói chuyện cũng không cần bận tâm nhiều như vậy, tự nhiên là muốn nói gì thì nói.
"Nhìn lời ngươi nói kìa, ngươi không phải không hiểu rõ ta, ta có phải là loại người có thể ngồi yên một chỗ trên giường đâu chứ?!!"
Nghe vậy, Lý Chính Thành lập tức quay đầu hỏi ngược lại.
Thật ra là hắn vừa khéo nhìn thấy Tô Thành và Tô Hàng qua cửa sổ tầng hai, thấy bọn họ định đi nên mới bảo người dìu ra nhanh như vậy.
"Haiz ~ Ta thấy chân ngươi vẫn còn khập khiễng vậy, ngày nào cũng nằm trên giường thì còn ngoan ngoãn một chút, chân này vừa đỡ chút lại bắt đầu rảnh rỗi."
Nghe vậy, Tô Thành cũng nói đùa một câu.
"Biết làm sao được, ai bảo con trai của ta y thuật cao minh, đúng là chữa khỏi cho ta, không nói cái này, nhìn dáng vẻ của các ngươi là muốn về sao?"
Lý Chính Thành lại khen Tô Hàng một câu, sau đó hỏi.
"Đúng vậy, bọn ta định thế, nghỉ ngơi cũng gần đủ rồi, không về trời tối mất."
Tô Thành giải thích, với mối quan hệ của hai anh em bọn họ, loại chuyện này cũng không có gì phải quanh co.
"Lão Tô, như vậy là không được chính cống rồi, lần này các ngươi tới, còn chưa ăn tối mà đã muốn về, như vậy thì hơi quá đó."
Lý Chính Thành nhíu mày, sau đó giả vờ tức giận nói.
"Hại, không sao, chúng ta tính về ăn, lần sau còn không đến nữa sao."
Tô Thành cười nhẹ, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, với sự hiểu biết của hắn về người bạn già này, tự mình chạy ra từ phòng ngủ, đoán chừng lần này bọn họ khó mà đi được.
"Vậy không được, Tô Hàng lần này chữa khỏi chân cho ta, ta còn chưa có cảm ơn đàng hoàng một lần đâu, không được không được, các ngươi không thể đi như vậy, ít nhất phải ăn cơm tối xong đã."
Nghe vậy, Lý Chính Thành có vẻ sợ Tô Hàng bọn họ đột ngột bỏ đi, trực tiếp kéo tay Tô Hàng lại.
Lần này, dù Tô Hàng bọn họ muốn lén chuồn cũng không được.
"Haiz ~"
Thấy thế, Tô Thành bất đắc dĩ nhún vai với Tô Hàng, tỏ ý mình cũng hết cách, còn lại thì giao cho Tô Hàng xử lý.
"Lý thúc, trước đó Lý ca đã cho ta một tấm thẻ ngân hàng, nói là thù lao cho lần này của con, cho nên..."
Tô Hàng cười khổ một tiếng, đang nói thì bị Lý Chính Thành cắt ngang.
"Cái đó à, đó là ta bảo thằng con thối nhà ta chuẩn bị cho các ngươi, không thì đầu gỗ nhà ta chắc gì đã nghĩ đến."
Lý Chính Thành nói thẳng.
Lời của hắn rõ ràng mang ý khoa trương, với sự thông minh của Lý Cao Viễn, nếu ngay cả chút khéo léo này cũng không hiểu thì sao có thể quản lý tốt một công ty lớn như vậy?!!
Chỉ là tấm thẻ ngân hàng kia đưa cho Tô Hàng, đúng là do Lý Chính Thành đích thân hỏi tới rồi chuẩn bị.
"Mà cái kia là thù lao, là thứ con nên nhận, có thể so sánh với việc ta đích thân cảm ơn rồi cùng nhau ăn bữa cơm tối sao?"
Dừng một chút, Lý Chính Thành lại hỏi ngược lại.
Với hắn mà nói, hai loại chuyện khác nhau này phải tách ra làm mới được, nếu không thì sẽ tỏ ra không coi trọng những chuyện này.
"Vậy được rồi."
Nghe vậy, Tô Hàng lại lần nữa cười khổ một tiếng, đành bất đắc dĩ đáp ứng.
Vốn Lâm Giai đã gọi điện thoại nói là buổi tối chuẩn bị cơm tối chờ Tô Thành bọn họ về nhà.
Nhưng giờ xem ra, tối nay ở bên nhà Lâm Giai, chỉ còn nàng với Lâm Duyệt Thanh dẫn bọn nhỏ ăn tối.
"Haiz~ Thế mới đúng chứ."
Nghe vậy, Lý Chính Thành mới yên tâm, sau đó vỗ vỗ vai Tô Hàng, mời bọn họ vào nhà lần nữa.
"Lão Tô, trước không phải ngươi còn thèm hai bình rượu ngon của ta sao? Tối nay ta lấy ra, hai anh em mình cùng nhau uống thống khoái!"
Vừa đi vừa nói, Lý Chính Thành kéo tay Tô Thành, sau đó lại cao giọng nói.
"Chẳng phải hai bình rượu quý ngươi giữ như mạng sống kia sao? Ngươi nâng niu bấy lâu, sao lần này cam lòng lấy ra vậy?"
Nghe vậy, Tô Thành cũng cười nói, khi nhắc đến hai bình rượu ngon của Lý Chính Thành, hắn cũng ngay lập tức hào hứng.
"Trải qua trận bệnh nặng này, ta cũng xem như nghĩ thông, người ta à, nếu đột ngột chết đi thì, dù có trân quý hay đáng giá đến đâu cũng là hư vô, còn sống mới có thể hưởng thụ được những thứ này..."
Sau đó, Tô Thành và Lý Chính Thành vừa nói vừa cười, vai kề vai đi về phía ghế sofa.
Bọn họ vừa nói vừa cười, ngược lại Tô Hàng và Cung Thiếu Đình chỉ có thể đứng một bên nghe, hoàn toàn không thể chen vào.
"Hai lão ca này quan hệ thật tốt a!"
Thấy cảnh này, Cung Thiếu Đình ở bên cũng không nhịn được cảm thán một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận