Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1390: Người trẻ tuổi nuông chiều đã quen

Chương 1390: Người trẻ tuổi nuông chiều đã quen
Có lẽ có một chút hương vị giống loại rượu ngon lâu năm, có thể để mấy chục năm, nhưng cái vò rượu này, chỉ nhìn bề ngoài đơn giản, Cung Mậu Nhan thật sự có chút lo lắng, bảo quản có tốt không? Đừng đến lúc đó Trương công Chính vừa mới từ trên giường đứng lên, lại bị uống cho nằm xuống, còn phải liên lụy đến Tô Hàng.
"Ngươi không phải nói muốn giúp ta mang rượu ngon ta cất giữ tới sao, nhanh tay lên đi, lề mà lề mề làm gì?" Đúng lúc này, Trương công Chính đột nhiên lên tiếng. Người trẻ tuổi bây giờ cứ chậm chạp, thật là, không cho hắn ôm rượu thì thôi, còn cứ chậm rì rì như thế.
"Được rồi, được rồi, nhạc phụ, ngài đừng vội, con đến ôm." Nghe vậy, Cung Mậu Nhan mới từ trong thất thần tỉnh lại, sau đó vội vàng nói. Ngay sau đó, hắn đi đến trước bình rượu, sau đó đưa tay ra, nắm lấy hai bên bình, chuẩn bị ôm.
Có điều vừa mới dùng sức, sắc mặt của hắn lập tức biến đổi, hắn đột nhiên dùng lực, thế mà không ôm lên được.
"Uống!" Ngay sau đó, Cung Mậu Nhan lại dùng hết toàn thân khí lực, cố ôm một hồi, lại chỉ nhấc được cái bình rượu lên.
Ầm! Có thể tùy theo, lại ném xuống, làm tung lên một lớp bụi đất.
"Ai ai ~ ngươi làm ơn cẩn thận một chút được không, đừng làm hỏng mất của ta." Thấy cảnh này, Cung Mậu Nhan suýt chút nữa đau lòng chết, trực tiếp kêu lên tại chỗ.
"Ba, ngại quá!" Nghe vậy, Cung Mậu Nhan có chút lúng túng nói, nhưng cũng vô cùng bất đắc dĩ.
Hắn đã đánh giá sai về trọng lượng ban đầu của vò rượu này, nó nặng vượt quá sức tưởng tượng của hắn, nếu không phải nghe thấy từ trong phòng có tiếng chất lỏng đang chuyển động, hắn thậm chí đã hơi nghi ngờ bên trong có khi nào là chứa một vò sắt không. Sở dĩ vừa mới ôm được lên rồi lại đột nhiên thả xuống, là do lo lắng lát nữa khi bê xuống, nếu vì nó quá nặng mà không giữ chắc, trực tiếp rơi vỡ trên đất thì làm thế nào? Mặc dù hắn vẫn còn hơi nghi ngờ mấy cái bình rượu này sẽ không dễ hỏng như thế, nhưng dù sao đây cũng là bảo vật của lão gia tử Trương công Chính, xem như là một thứ rất đáng quý đối với ông. Nếu mà mình làm vỡ mất cái bình gốm bên ngoài, làm rượu bên trong đổ hết ra ngoài, thì lão gia tử Trương công Chính nếu không tức chết tươi thì cũng sẽ chống gậy ra đánh chết hắn.
"Đến, Thiếu Đình, cùng ta cùng nhấc một cái, một mình ta nhấc không nổi." Ngay sau đó, Cung Mậu Nhan lại quay đầu nhìn về Cung Thiếu Đình nói.
Một mình hắn xác định là không thể mang vò rượu này xuống được, người ở trong đây, trừ Trương Vân là phụ nữ không có sức ra, Tô Hàng dù sao cũng mang thân phận đại sư, để hắn làm việc chân tay cũng không quá thích hợp. Cho nên lúc này Cung Mậu Nhan, chỉ có thể đi sai bảo con mình.
"Á da." Cung Mậu Nhan khinh thường, sau đó đi lên cùng Cung Thiếu Đình mỗi người một bên, liền muốn khiêng nó xuống.
Có điều vừa tiếp xúc đến bình rượu, sắc mặt của Cung Thiếu Đình cũng theo đó thay đổi.
"Khá lắm, sao lại nặng như vậy?" Chợt, Cung Thiếu Đình không nhịn được kêu to nói, hắn suýt chút nữa không nhấc nổi lên.
"Mấy người trẻ tuổi các ngươi bây giờ, đúng là quá nuông chiều từ nhỏ, ở cái thời của ta, ta một mình khiêng một bình rượu to như thế, chạy năm sáu tầng lầu cũng không thành vấn đề." Nghe vậy, Trương công Chính lão gia tử lườm Cung Thiếu Đình hai người một cái, sau đó bắt đầu bốc phét.
Bất quá dù là nói khoác, lời của ông vẫn có vài phần là thật, Trương công Chính năm đó cũng là vì quá liều mạng, chuyện gì cũng tự thân làm, cho nên chưa đến khi về hưu đã trực tiếp tàn phế ở trên giường.
"A..." Đối với lão nhân gia này phát biểu, Cung Mậu Nhan và Cung Thiếu Đình hai người cũng không dám phản bác, chỉ biết xấu hổ cười trừ.
"Một hai..." Sau đó, Cung Thiếu Đình cùng Cung Thiếu Đình cũng khẽ hô, sau đó một hơi mang cái bình đó lên trên mặt bàn trước giường.
"Ai da ~ bạn già à, hôm nay ngươi liền phải đi rồi..." Chợt, Trương công Chính tiến lên một bước, không ngừng vuốt ve vò rượu kia, như là đang tạm biệt bạn già của mình. Cho dù tay đã dính đầy bụi, ông cũng không để ý chút nào, mãi cho đến khi lau sạch hết bụi trên bình rượu, lúc này nó mới lộ ra hình dạng vốn có.
Dù có lộ ra hình dạng vốn có, nhìn nó vẫn giống một cái bình giấm chua, nếu không có ba chữ Trúc Diệp Thanh khắc bên trên, e rằng không mấy người sẽ nghĩ đây là bình rượu?
"Nhạc phụ, chỉ có mỗi một mình cái vò này có chút đơn điệu, con về nhà lấy thêm chút rượu ngon con cất, chúng ta cùng nhau uống, tiện thể làm quen kỹ hơn với Tô tiên sinh." Tiếp đó, Cung Mậu Nhan đột nhiên đề nghị.
Một mặt, hắn thật sự sợ khi uống vào có xảy ra vấn đề gì, đến lúc đó lấy rượu bình thường của mình ra hòa vào, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện quá lớn. Một mặt khác, hắn thật sự muốn cảm ơn Tô Hàng, không đơn thuần chỉ vì Tô Hàng đã chữa khỏi bệnh cho Trương công Chính, mà chỉ riêng cái y thuật của Tô Hàng thôi, cũng đủ để hắn coi trọng. Cung Mậu Nhan từ trước đến nay đều là một người có tầm nhìn cực kỳ xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận