Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1479: Phát hỏa còn phải liên luỵ chính mình

"Ừ ừ, được, sư phụ."
"Ta cũng chuẩn bị xong rồi, ba ba..."
Theo sau, Cung Thiếu Đình và Lục Bảo lần lượt từ máy làm đá lấy ra một khối băng đặt lên bàn, sau đó cùng nhau lên tiếng.
"Ừ, lần này ta sẽ làm chậm lại, hai con mắt của các ngươi phải nhìn kỹ..."
Thấy vậy, Tô Hàng cũng khẽ gật đầu, sau đó chậm rãi biểu diễn hướng dẫn cho hai người này.
Mà Cung Thiếu Đình và Lục Bảo lần này cũng nghe vô cùng nghiêm túc, mắt nhìn chằm chằm vào động tác tay của Tô Hàng, tay của bọn họ cũng không tự chủ đi theo đồng bộ điêu khắc và luyện tập, không muốn bỏ qua bất kỳ một chi tiết nhỏ nào.
Bởi vì đây thực sự có thể tăng tốc độ điêu khắc và kỹ xảo điêu khắc của họ, nếu học được thì có thể tăng hiệu suất điêu khắc lên rất nhiều.
Chỉ cần nhìn Tô Hàng vừa mới biểu diễn là biết, dù trước đó Tô Hàng không hề luyện tập nhiều, nhưng dựa vào thủ pháp điêu khắc này, dù là điêu khắc ra một tác phẩm băng điêu tinh tế cỡ lớn cũng chỉ mất hai, ba tiếng.
Phải biết, dù là Cung Thiếu Đình hay Lục Bảo, để điêu khắc một tác phẩm băng điêu cỡ trung từ một khối băng cỡ trung thì thời gian tiêu tốn cũng nhiều hơn thế rất nhiều.
Có thể tưởng tượng, nếu hai người học được kỹ xảo điêu khắc băng mà Tô Hàng vừa dạy, đồng thời thuần thục nắm giữ nó thì chắc chắn sẽ là một sự hỗ trợ lớn cho bọn họ.
Tuy không dám chắc sẽ giúp Cung Thiếu Đình và Lục Bảo vượt xa những người cùng tuổi khác trong lĩnh vực điêu khắc băng, nhưng ít nhất có thể đảm bảo giúp họ không bị chậm trễ về thời gian trong các cuộc thi điêu khắc băng!
Mà thời gian này cũng không kéo dài quá lâu, đến trưa thì vẫn bị Lâm Giai cắt ngang.
"Đến giờ ăn cơm trưa rồi, mặc dù ta biết các con đang muốn học, nhưng nếu không ăn cơm mà cứ học khi đói thì sẽ không có tinh thần đúng không?"
Lâm Giai đến đánh thức mọi người, sau đó nói thẳng.
"Ta sắp nắm bắt được chút kỹ xảo điêu khắc rồi."
Nghe vậy, Cung Thiếu Đình quay đầu lên tiếng, lúc này cậu vẫn còn đang chìm đắm trong những gì Tô Hàng đã dạy.
"Ta cảm thấy ta sắp học được rồi..."
Theo sau, Lục Bảo cũng nói nhỏ một tiếng, rồi lại cắm đầu vào luyện tập.
Nhìn dáng vẻ này của bọn họ, rõ ràng là không muốn ăn cơm, muốn tiếp tục học tập và luyện tập, đã đạt đến mức độ mất ăn mất ngủ rồi.
"Hả?"
Thấy cảnh này, Lâm Giai nhíu mày.
Vẻ mặt và sắc mặt của Lâm Giai đều bị Tô Hàng thu vào mắt, hắn biết, nếu Cung Thiếu Đình và Lục Bảo không vào ăn cơm, có lẽ Lâm Giai sẽ thực sự tức giận.
"Ai, sư mẫu của con nói đúng đấy, các con bỏ đồ đang làm xuống một chút đi, nhanh vào ăn cơm, ăn cơm xong rồi hãy tiếp tục luyện tập."
Nghĩ đến đây, Tô Hàng vội đi tới vỗ Cung Thiếu Đình một cái, sau đó nói thẳng.
"Ăn no mới có thể tập trung tinh thần để học tập và luyện tập, bằng không, càng về sau trạng thái tinh thần sẽ càng kém, đến lúc đó hiệu quả học tập sẽ thấp đi."
Dừng một chút, Tô Hàng lại bổ sung thêm một câu, vừa nói, hắn vừa nháy mắt với Cung Thiếu Đình.
Không thể để tên nhóc này và Lục Bảo thật sự chọc giận Lâm Giai chứ? Đến lúc đó, có lẽ còn liên lụy đến cả mình.
"A nha."
Nghe vậy, Cung Thiếu Đình lúc này mới tỉnh lại, nhìn thấy Tô Hàng nháy mắt với mình, sau đó vội vàng đáp lời.
Theo sau, cậu không thèm quan tâm đến tác phẩm điêu khắc chưa hoàn thành trong tay, cũng không nghĩ đến việc mình có thực sự học được kỹ xảo điêu khắc mà Tô Hàng vừa dạy không, mà đi thẳng vào phòng.
"Còn có con nữa, Tiểu Nhiên, đến giờ ăn cơm rồi, tinh thần không thể cứ căng thẳng mãi như vậy khi học, con cũng phải nghỉ ngơi một chút, có khổ có nhàn mới được."
Theo sau, Tô Hàng lại kéo Lục Bảo qua, sau đó nói thẳng.
"Vâng ạ..."
Nghe vậy, Lục Bảo lúc này mới có chút chưa thỏa mãn buông dụng cụ điêu khắc xuống, rồi vô cùng luyến tiếc đi vào phòng.
Đến buổi chiều, người vẫn còn luyện tập điêu khắc trong sân chỉ còn lại Cung Thiếu Đình.
Còn Lục Bảo thì đã bị Lâm Giai nhốt trong phòng, để cô bé cùng mấy người còn lại cùng ôn tập.
Dù sao thì tuần tới đã đến kỳ thi cuối kỳ, nếu còn không nhanh tranh thủ ôn tập thì đến lúc đó mà bị bạn bè trong lớp vượt qua thì khóc cũng không kịp.
Chờ khi thi xong tất cả chuyện của Cung Thiếu Đình kết thúc thì Lục Bảo muốn luyện tập điêu khắc băng bao lâu, Lâm Giai cũng sẽ không quản nữa.
Mà Lục Bảo đang cố gắng ôn tập trong phòng ngủ, tuy rằng lúc này trong lòng cô bé còn muốn ra ngoài luyện tập điêu khắc băng hơn.
Nhưng cô bé cũng hiểu rõ đạo lý này, vì vậy khi ôn tập trong phòng ngủ, cô bé dốc hết mười hai phần nỗ lực và tinh thần.
Cho đến sáng chủ nhật, Lục Bảo vẫn đang cắm cúi trong phòng ôn tập, còn làm đề luyện tập, tranh thủ ôn lại tất cả các kiến thức và trọng điểm thi chưa được ôn tập.
Thời gian cuối tuần hai ngày, đối với bọn trẻ đang cố gắng ôn tập mà nói thì quả thực là vô cùng ngắn ngủi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận